Vụ án giết người bằng súng, địa phương chỉ có thể hỗ trợ, không thể giọng khách hát giọng chủ được.
"Xin chào đồng chí Tuyết Tùng."
Trịnh An Quốc cả mặt uy nghiêm bắt tay cùng với Trịnh Tuyết Tùng, ông ấy lúc này đâu còn dáng vẻ hung hãn như lúc dẫn người tới đánh nhau nữa chứ.
Khí chất thay đổi, trở thành hình tượng một người cán bộ tuân thủ pháp luật.
Sự thay đổi như vậy của Trịnh An Quốc khiến cho mí mắt của Trịnh Tuyết Tùng không ngừng giần giật mất mấy lần, không thể không cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, nghiêm túc bắt tay với Trịnh An Quốc, trịnh trọng cảm ơn, "Xin chào đồng chí Trịnh An Quốc, vô cùng cảm ơn đồng chí đã dẫn người tới hỗ trợ chúng tôi, khống chế nhóm người nhà họ Ngô tụ tập đám đông tới gây sự, cảm ơn."
Một câu nói này của Trịnh Tuyết Tùng đã xác định xong tính chất của vụ việc người nhà họ Ngô đến gây sự ngày hôm nay.
Đối phương tụ tập đám đông tới gây sự, Trịnh An Quốc là phó bí thư công xã cho nên có quyền ngăn chặn, mà cái ngăn chặn này có thể dùng bạo lực để áp chế bạo lực.
"Đồng chí Tuyết Tùng, sự việc này ngày hôm nay nhất định phải lập tức giải quyết ngay, mau chóng đưa ra phán quyết mới có lợi cho việc trấn an nhân dân." Trịnh An Quốc là phó bí thư công xã, biết tổ chức kỷ luật, cũng biết tầm quan trọng của sự an ổn.
Trịnh Tuyết Tùng cũng hiểu rõ điểm này: "Đồng chí An Quốc, đồng chí cảm thấy nên xử lý như thế nào?"
Sự việc ngày hôm nay xảy ra ở cổng lớn của nông trường, một nông trường có đến mấy ngàn người, nhiều người như vậy đều mở mắt trông thấy rõ ràng, cho nên nhất định phải đưa ra một biện pháp xử lý thật phù hợp, nếu mà quần chúng làm ầm xảy ra chuyện công xã sẽ có quyền quản lý.
"Đồng chí Tuyết Tùng, đồng chí Tiền Tương Dương trưởng ban an ninh của công xã đã đi mời đồng chí chủ tịch công xã Phương Minh Kiệt và đồng chí đội trưởng dân quân công xã Giang Viễn Khôi rồi, hai người bọn họ cũng sắp đến. Năm lãnh đạo của công xã hội tụ đầy đủ, chúng ta có thể xử trí đám người nhà họ Ngô ngay tại hiện trường."
Trịnh An Quốc dẫn người đến đánh nhau cũng không phải là không có nắm chắc, ông ấy vẫn giữ lại cho mình một lối.
Chỉ cần chủ tịch công xã đến, mấy người lãnh đạo có thực quyền của công xã có thể nói là đã đến đông đủ, hoàn toàn có thể trực tiếp ngay tại chỗ xử trí đám người nhà họ Ngô đến gây chuyện này.
Đương nhiên, loại xử trí này cũng không phải là hình phạt, công xã không có thẩm quyền này, nhưng công xã có thể dựa theo những điều lệ đặc thù của địa phương mà xử trí.
Ví dụ như là đổi việc cho nhóm người nhà họ Ngô, đổi chỗ sinh sống, những điều này vẫn có thể làm được.
Trịnh Tuyết Tùng cũng biết điều này, cho nên lập tức gật đầu: "Đồng chí An Quốc, tôi đồng ý với cách xử lý này của các đồng chí, người nhà họ Ngô gây chuyện là sự việc liên quan đến an ninh trật tự, không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Cho dù chúng ta có bắt về cũng chỉ phê bình giáo dục, cuối cùng cũng vẫn sẽ thả người trở về, sau khi bọn họ trở về sẽ lại tiếp tục tiếp nhận sự giáo dục tư tưởng đến từ tổ chức của địa phương."
Mấy người Trịnh An Quốc là lãnh đạo của công xã, nông trường Hồng Kỳ thuộc sự quản lý của công xã, công xã có quyền xử trí người nhà họ Ngô.
"Bí thư, đồng chí Tuyết Tùng, cháu cảm thấy cứ dứt khoát lập biên bản giải quyết tại hiện trường luôn. Trong thời kỳ Ngô Viễn Minh làm quản lý nông trường, người nhà họ Ngô chắc chắn đã không ít lần lợi dụng chỗ này mà làm những chuyện vi phạm kỷ luật, vi phạm kỷ luật vốn nên nhận sự xử lý của đơn vị."
Tần Thanh Man nhanh trí xen thêm một câu.
Cô có thể nhìn ra được ánh mắt của rất nhiều người trong nhóm người khi nhìn bọn họ đều mang theo lửa nóng, điều đó cũng có thể nói rõ rằng quần chúng đang đợi được cho một cơ hội để lên tiếng.
Mà đây cũng là cách để giải quyết đám người nhà họ Ngô một cách triệt để.
Ngô Vệ Dân đã chết, người nhà họ Ngô người nào người nấy đều có thể trơ mắt khiến cô đi làm kẻ chết thay, điều này nói rõ thù hận của những người này đối với cô hết sức sâu sắc. Nếu đã như vậy rồi, Tần Thanh Man cảm thấy mình cần gì phải để lại cho những người này một đường lui, đối với loại người không biết nói đạo lý như nhóm người nhà họ Ngô, có thể một gậy đánh chết chính là tốt nhất.
Trịnh An Quốc và Trịnh Tuyết Tùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt chuyển về phía đám người.
Sau đó hai người trông thấy vô số ánh mắt mang theo lửa nóng ở trong nhóm người, loại ánh mắt này bọn họ đều hiểu được.
Nhưng chuyện này không dễ xử lý lắm.
Dù sao tình thế hiện tại hết sức nhạy cảm, có một số chuyện là xu thế tất yếu, không chỉ có phó bí thư công xã như Trịnh An Quốc muốn tránh né, mà tin chắc rằng cả chủ tịch công xã cũng không dám tùy tiện động đến chuyện này.