Tần Thanh Man trông thấy hai người trầm mặc, cũng biết được hai người đang cố kỵ điều gì.
Cô nhẹ giọng nói một câu: "Đồng chí Chu Kinh Quốc của ủy ban cách mạng công xã cũng ở đây, để ông ấy ra mặt chủ trì, cháu tin tưởng rằng ông ấy nhất định sẽ xử lý vụ việc theo lẽ công bằng."
Trịnh An Quốc và Trịnh Tuyết Tùng đồng thời nhìn về phía Chu Kinh Quốc nãy giờ vẫn luôn lẩn trốn trong đám người không hề lên tiếng.
Bình thường mà nói, chủ tịch ủy ban cách mạng công xã sẽ kiêm nhiệm luôn chức chủ tịch công xã, nhưng công xã của bọn họ không giống như vậy. Phương Minh Kiệt xuất thân là Hồng Quân, tư cách lý lịch vừa sạch sẽ vừa vô cùng vững chắc, vững chắc đến mức có thể ở trong thời kỳ đặc thù này mà kiêm cả hai chức chủ tịch công xã và bí thư đảng ủy công xã.
Đây mới là chỗ Chu Kinh Quốc bất lực nhất.
Lại thêm việc Trịnh An Quốc đối nghịch với ông ta trên rất nhiều chuyện, Chu Kinh Quốc không chỉ phải phục tùng theo sự quản lý của chủ tịch công xã, mà còn phải đấu đá với Trịnh An Quốc, cứ như vậy, rất nhiều lần tranh đấu đều làm không xong, quyền thế cân bằng.
Vốn dĩ Chu Kinh Quốc nhìn thấy Trịnh An Quốc tự mình dẫn người tới đánh nhau đã sớm xoa xoa tay ở sâu trong lòng rồi, dự tính trở về sẽ cáo trạng Trịnh An Quốc với Bí thư ủy ban cách mạng huyện, tốt nhất là khiến Trịnh An Quốc mất chức, hoặc là bị giáo dục tư tưởng.
Bàn tính trong lòng Chu Kinh Quốc gõ lên rất vang, bản thân cũng thành thật ở trong đám người không hề lên tiếng, kết quả Trịnh An Quốc và Trịnh Tuyết Tùng lại đồng thời nhìn về phía ông ta.
Trông thấy rõ ánh mắt của Trịnh An Quốc, Chu Kinh Quốc biết sắp có chuyện xấu rồi, lúc này ông ta hoàn toàn không hề nghĩ tới là do Tần Thanh Man chơi đểu ông ta.
"Đồng chí Kinh Quốc, gặp được ông ở đây thực sự là quá tốt rồi, tới đây nào, chúng ta cùng thương lượng một chút xem tiếp tục xử lý chuyện này như thế nào." Trịnh An Quốc nhiệt tình chào đón Chu Kinh Quốc, lôi kéo Chu Kinh Quốc đi về phía Trịnh Tuyết Tùng.
Lúc phải giải quyết loại chuyện phiền toái như thế này, đương nhiên là phải khiến Chu Kiến Quốc cũng phải tham dự rồi.
Chỉ có để Chu Kinh Quốc cũng tham dự vào việc này, chuyện đánh nhau mới có thể không để lại hậu hoạn gì.
Chu Kinh Quốc bị Trịnh An Quốc lôi kéo tay đi, ý muốn hất tay đối phương ra, Trịnh An Quốc càng già càng dẻo dai có thể dẫn người tới đánh nhau, Chu Kinh Quốc làm sao có thể thoát khỏi sự trói buộc của ông ấy được, cả khuôn mặt cứng lại, Chu Kinh Quốc đã bị kéo tới trước mặt Trịnh Tuyết Tùng.
"Đồng chí Kinh Quốc, tôi vừa thương lượng một lúc với đồng chí Trịnh Tuyết Tùng, chuẩn bị xử lý vụ việc ngay tại đây, không cần phải đi đến nơi nào nữa, đem những người nhờ họ Ngô đến gây chuyện đều xử lý hết." Trịnh An Quốc cả mặt chân thành tha thiết mà nhìn Chu Kinh Quốc.
Tưởng chừng như quan hệ của hai người cũng khá là tốt vậy.
Chu Kinh Quốc ra sức tránh thoát khỏi tay của Trịnh An Quốc, cứng mặt trả lời: "Đồng chí Trịnh An Quốc, hai người chúng ta không có thẩm quyền xử trí đâu."
Trịnh An Quốc chất phác xoa xoa hai bàn tay, nói: "Đồng chí Kinh Quốc à, đồng chí Tiền Tương Dương đã đi mời mấy người chủ tịch công xã rồi, đoán chừng một lúc nữa là tới ngay thôi. Chúng ta trước tiên dựng đài giải quyết đã, chuyện nhà họ Ngô nhất định phải tính toán cho rõ ràng, dám cản trở công an thi hành pháp luật, còn uy hiếp công an, đây chắc chắn là xảy ra vấn đề ở mặt tư tưởng, công xã của chúng ta nhất định phải quản lý chứ."
Chu Kinh Quốc hơi trợn trừng đôi mắt, ông ta không nghĩ tới Trịnh An Quốc có thể nói ra lời đường hoàng như vậy.
Quan hệ của ông ta với Trịnh An Quốc từ lúc nào đã tốt đẹp đến mức có thể cùng nhau đưa ra quyết sách giải quyết một chuyện rồi.
Bọn họ là đối thủ trong công việc cơ mà!
"Đồng chí Trịnh An Quốc, việc này chúng ta nhất định phải quản lý rồi, nhưng dựa theo trình tự phải được các thành viên trong công xã bỏ phiếu đã, chỉ có hai, ba người bỏ phiếu cũng chẳng có tác dụng gì cả." Chu Kinh Quốc cố ý làm khó Trịnh An Quốc, đồng thời cũng từ chối phối hợp với đối phương.
Ông ta dựa vào đâu mà phải theo ý Trịnh An Quốc.
Việc ngày hôm nay chỉ cần thêm một ngày nữa thôi, ông ta có thể truyền tin tức đến trong huyện, có thể đi trước cáo trạng Trịnh An Quốc, nói không chừng chủ tịch công xã cũng sẽ phải chịu trách nhiệm, nếu như quyền lực của chủ tịch công xã bị áp chế, như vậy thị trấn Hồng Kỳ còn không phải do ông ta định đoạt hay sao.
Hoàn toàn có thể đánh ra một trận đấu vang dội.
Tính toán trong lòng Chu Kinh Quốc gõ đến rất vang, ta sẽ không giúp Trịnh An Quốc đâu.