Trịnh An Quốc nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời: "Chắc chắn là phải cảm ơn rồi, nhưng không cần cảm ơn bằng vật chất đâu, lát nữa về đến đồn, cháu nói mấy câu cảm ơn với mọi người là được rồi."
Cái này giống với suy nghĩ của Tần Thanh Man, cho nên Tần Thanh Man liền gật đầu.
Lúc mọi người rời khỏi nông trường trời vẫn chưa tối, nhưng cách lúc trời tối cũng chỉ có nửa giờ nữa, cho nên đội quân vừa đi qua thị trấn Hồng Kỳ, trời đã tối, chính là cái kiểu trời tối đen không thấy gì cả.
Cũng may tất cả mọi người đều đã có chuẩn bị từ trước.
Đuốc, đèn pin, đèn dầu cùng với tất cả các loại công cụ có thể chiếu sáng đều được sử dụng.
Trong đêm đen tối mệt, cả đội ngũ đèn đuốc sáng trưng uốn lượn trùng trùng điệp điệp đi về hướng đồn Kháo Sơn, lập tức đã thu hút sự chú ý của những người đi ra ngoài đi vệ sinh vào đêm khuya.
Trông thấy đội ngũ đông vui náo nhiệt đi trên đường, những người này nắm chắc lấy đai quần kinh ngạc không thôi.
Đã nhiều năm rồi chưa từng thấy được loại khung cảnh hoành tráng như vậy.
Những người nhanh nhạy về tin tức lập tức biết tình hình là như thế nào, sau khi đưa mắt nhìn đội quân rời đi, về nhà liền thì thầm với người trong nhà.
Ngô Vệ Dân chết trước mặt tất cả mọi người, thông tin cũng không hề giấu giếm, những cư dân của thị trấn Hồng Kỳ ở gần nông trường Hồng Kỳ đương nhiên cũng đều biết hết, thậm chí có một số người tin tức nhanh nhạy còn biết được cả chuyện cả nhà họ Ngô đều đã rớt đài.
"Để em nói cho, nhà họ Ngô kia đúng là đáng đời, cả nhà không làm được chuyện gì tốt cả, lúc này chính là báo ứng đấy."
"Cũng là do số mệnh của người nhà họ Ngô đã hết rồi, chọc ai không chọc, lại đi chọc người của đồn Kháo Sơn, trong khu vực trăm dặm này của chúng ta ai mà không biết rằng người của đồn Kháo Sơn là giỏi bao che người mình nhất. Đấy nhìn xem, dám vu oan hãm hại cho người đồn Kháo Sơn, đồn Kháo Sơn cũng dám huy động nhiều người như vậy để đi đòi công bằng ngay."
"Việc này đồn Kháo Sơn làm rất đúng, đồn Kháo Sơn bao che khuyết điểm thì bao che khuyết điểm, nhưng người ta là có đạo lý có chứng cứ, chứ không phải là làm loạn lung tung."
"Anh thật ngưỡng mộ những người dân của đồn Kháo Sơn, nếu sau lưng anh cũng có chỗ dựa như vậy, anh còn phải sợ ai."
"Gì vậy, anh muốn xử lý em à?" Người vợ nhỏ trừng mắt nhìn chồng mình.
Người chồng nhanh chóng cười đền tội: "Vợ ơi, em suy nghĩ nhiều rồi, em tốt như vậy cơ mà, anh nào dám xử lý em, ý anh là ở bên ngoài cơ. Ở bên ngoài nếu có người nào dám bắt nạt anh, anh vừa hô một cái đã có thể gọi ra nhiều người như vậy ngay, uy phong biết bao nhiêu."
"Xời, với cái lá gan của anh, cho thêm mười lá gan anh cũng không dám ho he tí gì." Cô vợ khinh bỉ chồng mình.
Trên mặt người chồng khô nóng đến hoảng hốt, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Vợ à, chúng ta nói chuyện nhà họ Ngô đi, nghe nói nhà họ Ngô phạm phải chuyện lớn, nghe nói cả nhà đều bị đưa tới nông trường cải tạo lao động để giáo dục lại."
"Phì, đáng đời, cái nhà họ Ngô kia chẳng có một ai ra gì cả."
"Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy…"
Những chỗ mà nhóm người đồn Kháo Sơn của Trịnh An Quốc đi qua, liền lục tục xuất hiện tiếng xì xào bàn tán ở trong các hộ gia đình, bất kể là bàn luận như thế nào, nhưng đều có chung một quan điểm là đáng đời nhà họ Ngô, Ngô Vệ Dân đã chết lại càng đáng đời.
Từ nông trường Hồng Kỳ về tới đồn Kháo Sơn, nhóm người Trịnh An Quốc đi hết gần năm mươi phút mới về tới nơi.
Còn chưa vào đồn, từ xa xa, mọi người đã trông thấy cả đồn đèn đuốc sáng trưng, tuyết đọng đã biến dây điện thành đồ trang trí, cho nên nhà nhà người người đang thắp sáng lúc này đều là đèn dầu hoặc đèn dầu hoả.
Bình thường không nỡ đốt đèn dầu hỏa bây giờ cũng đã đốt.
Thậm chí ở chỗ đất trống bên ngoài nhà còn đốt bó đuốc, người trong thôn tổ chức nhân viên luân phiên trông nom.
Trông thấy đoàn đuốc uốn lượn từ phía xa, đã đánh động đến người đang trông coi.
"Trở về rồi, người đồn Kháo Sơn của chúng ta đều trở về rồi." Giọng nói hưng phấn từ người đầu tiên phát hiện ra mấy người Trịnh An Quốc trở về cất lên cao vút.
Chưa đến một phút, cổng của các nhà đều đã được mở ra, tất cả mọi người đều phấn khởi tụ tập ở cổng đồn.
Ở cổng đồn có một bãi kè lớn, khi mùa hè đến mọi người đều thích ra đây ngồi tán dóc nói chuyện phiếm, hơn nữa nơi này còn có một cái giếng nước.
Nước ở trong giếng mùa đông thì ấm mùa hè thì mát, một năm bốn mùa không hề đứt đoạn, khi mùa đông tuyết rơi ngập núi, nước ăn của rất nhiều gia đình đều là dựa vào cái giếng này.
Khi mấy người Tần Thanh Man về tới bãi kè, trông thấy chính là vô số các thôn dân trong đồn.
Đồn Kháo Sơn là một đồn lớn, nhân khẩu cũng không tính là ít.
Cho dù là Trịnh An Quốc đã dẫn một tốp người đi đánh nhau, nhưng những người ở lại càng nhiều hơn, chẳng qua nhiều nhất chính là những người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.
Đánh nhau phải cần những người có sức lực.