Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 386

Chương 386 -
Chương 386 -

"Chồng à, anh không sao chứ?" Trong đám người có người xông ra, chạy thẳng đến chỗ chồng mình, túm được chồng mình liền kiểm tra trên dưới một lượt.

"Mẹ nó à, anh không sao, thực sự không sao cả, vô cùng khỏe luôn." Chồng nhanh chóng trấn an cô vợ của mình.

"Cẩu Đản, Cẩu Đản, con ở đâu?" Âm thanh ráo riết tìm con của một người phụ nữ vang lên.

"Ha ha ha, Cẩu Đản, áu… áu, Cẩu Đản!"

Mọi người nghe thấy có người bị gọi bằng nhũ danh, lập tức sung sướng cười ầm lên.

"Đừng ầm ĩ nữa, đừng ầm ĩ nữa, còn ầm ĩ là tôi gọi nhũ danh của các cậu đấy." Cẩu Đản từ trong đám người đỏ mặt chạy về phía mẹ già nhà mình, đồng thời cũng uy hiếp đám người đang cười ầm, đều là người cùng một đồn chơi với nhau từ hồi còn cởi truồng cho đến lúc lớn lên, nhũ danh của ai mà chẳng biết.

Đừng tưởng nhũ danh Cẩu Đản của cậu ấy đã quê mùa lắm rồi, vẫn còn có cái càng quê mùa hơn cơ.

"Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ cứ yên tâm đi, chẳng bị thương chút nào cả, đám người hèn nhát nhà họ Ngô kia căn bản không đánh nổi chúng con. Bọn con vừa lên bọn họ đã sợ rồi, chỉ hai ba cái chúng con đã đánh cho bọn họ ngã nhà ở trên đất." Cẩu Đản khoác loác với mẹ cậu ấy.

Người phụ nữ bắt lấy Cẩu Đản để kiểm tra, trên miệng cười nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."

"Nghé Con, con ở đâu?"

"Nhị Đản, con đâu rồi?"

"Răng Lợn, còn không mau lăn ra đây, biết mắt ông mày không tốt rồi còn không mau lăn ra khỏi đám người cho ông."

Từ lúc nhũ danh của Cẩu Đản bị phụ huynh gọi ra, trong đám người liên tiếp vang lên tiếng gọi nhũ danh, đừng thấy con cái đều đã thành niên rồi, có một số thậm chí cũng đã kết hôn sinh con, nhưng đối với người lớn mà nói, thì họ càng quen gọi cái nhũ danh của đứa nhỏ đã sớm ăn sâu vào trong não từ sớm hơn.

Cứ như vậy, Nhị Đản, Răng Lợn, Nghé Con những người trẻ tuổi vừa nãy vẫn còn cười đùa trêu Cẩu Đản, không thể không đỏ bừng khuôn mặt chạy về phía người nhà của mình chào hỏi.

Tiếng cười ầm vang lên ở trong đám người.

Không có ai bị thương, lại thêm việc nhóm người của đồn Kháo Sơn giành được thắng lợi, cho nên trên mặt tất cả mọi người đều tràn ngập nụ cười vui vẻ, ầm ĩ rộn rã bàn tán, vui mừng phấn khởi tựa như đón tết.

Cũng có người bắt đầu kể với người thân của mình về sự dũng mãnh lúc đánh nhau.

Đối mặt với thành tích như vậy, mọi người dường như đều không cảm thấy lạnh khi ở ngoài trời trong đêm hôm khuya khoắt.

Mấy người Trịnh An Quốc cũng trèo từ trên xe trượt tuyết xuống, nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt trên mặt cũng tràn đầy tươi cười.

"Các chàng trai hãy nghe tôi nói một câu đã, trời muộn rồi, bên ngoài lại lạnh, chúng ta đã đi suốt một đoạn đường dài, trên người toát mồ hôi, cho nên cũng đừng ở bên ngoài tán dóc nữa, về nhà hết đi. Mọi người nhanh chóng về nhà tắm nước nóng, uống bát canh gừng để làm ấm dạ dày, nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì đợi về nhà lại nói tiếp." Trịnh An Quốc hô lớn với mọi người.

Con trai ông ấy cũng tới đón ông ấy, trời đang rất lạnh, ông ấy muốn về nhà ăn cơm sưởi ấm.

"Được ạ, tất cả đều nghe theo bí thư hết." Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trịnh An Quốc.

Tần Thanh Man thừa dịp tầm mắt của mọi người đều tập trung ở phía bọn cô, đặt Sở Sở ở trong lòng xuống dưới đất, tiến về phía trước mấy bước.

Hiện trường vốn dĩ còn có chút âm thanh lập tức trở lên an tĩnh.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Tần Thanh Man.

Cũng biết lần này người đồn Kháo Sơn điều động binh lực đến nông trường Hồng Kỳ là bởi vì Tần Thanh Man.

Đôi mắt trong trẻo của Tần Thanh Man nghiêm túc nhìn nhóm người, mặc dù bởi vì nguyên nhân ánh sáng mà không thể thấy rõ khuôn mặt của từng người được, nhưng cô dùng thái độ chân thành nhất đối diện với mọi người, thành tâm thành ý nói: "Hôm nay làm phiền mọi người rồi, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của mọi người, xin cảm ơn."

Cô không dùng những từ cảm ơn quá hoa mỹ màu mè, mà chỉ đơn giản cảm ơn như vậy.

Thứ mà mọi người muốn nghe cũng không phải những từ cảm ơn hoa lệ bùi tai như thế nào, từ lời nói và thái độ của Tần Thanh Man mọi người cũng đã cảm nhận được sự chân thành của cô.

"Không phiền, không phiền, là điều nên làm thôi."

Những tiếng đáp lại liên tiếp vang lên.

Có những lúc, tình hữu nghị chính là đơn giản như vậy, không cần bạn phải báo đáp, nhưng nhất định phải biết ơn.

"Cảm ơn." Tần Thanh Man khom lưng với mọi người.

Bình Luận (0)
Comment