Sói con không giống với con người, không có cách nói một tháng là đầy tháng, sói non có thể uống sữa trong vòng nửa năm, nhưng tầm lớn hơn một tháng cũng đã có thể ăn một chút thịt vụn rồi.
Nhóc sói con này từ lúc sinh ra đến bây giờ cũng đã hơn nửa tháng, vừa mới mở được mắt, cũng vừa mới biết chạy nhảy, vẫn còn quá sớm để tự sinh tồn độc lập.
"Chị ơi, nếu chúng ta không nuôi nó, có phải nó sẽ chết không?"
Sở Sở càng xoắn xuýt hơn.
"Không có ai chăm sóc chắc chắn sẽ không thể sống lâu được." Tần Thanh Man vẫn chỉ có thể trả lời như vậy.
Nhịp thở của Sở Sở trở nên dồn dập, nội tâm của đứa nhỏ đang cố gắng đưa ra một sự lựa chọn khó khăn.
"Sở Sở, chúng ta không nuôi cũng không sao, cả chị và A Lăng đều quen cha mẹ của nhóc này, nếu chúng ta không muốn thì để cho A Lăng nuôi, A Lăng nhất định có thể nuôi được." Tần Thanh Man không muốn để Sở Sở phải khó xử.
"Chị ơi, anh rể ở trong quân đội làm sao có thể nuôi được, anh ấy cũng không thể thường xuyên chăm sóc sói con."
Vấn đề mà Sở Sở cân nhắc cũng khá nhiều.
"A Lăng nhất định có thể nuôi được, em không cần phải quan tâm." Tần Thanh Man nhịn không được xoa xoa đầu đứa nhỏ thêm lần nữa.
"Chị ơi, sói sẽ ăn thịt người sao?" Sở Sở hỏi vấn đề mà mình lo lắng.
Nhìn từ góc độ quy luật tự nhiên thông thường mà nói, trong trường hợp đói bụng sói khẳng định sẽ ăn người, cũng sẽ làm con người bị thương, nhưng Tần Thanh Man cũng đã từng trông thấy một số trường hợp nghiên cứu và nuôi dưỡng sói ở thời hiện đại, chỉ cần nuôi dạy thật tốt, sói sẽ không làm con người bị thương.
Cho nên cô trả lời Sở Sở như này: "Sói là một loài động vật hết sức thông minh, bọn chúng học cái gì cũng rất nhanh, chỉ cần chúng ta giáo dục nó thật tốt, nó sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương." Nói xong câu này lại bổ sung thêm: "Chúng ta có thể nuôi nó đến khi nó có năng lực sống độc lập, lúc đó lại thả nó về núi."
Sói phải sống trong rừng rậm mới là sói, như vậy mới tự do.
"Chị, chúng ta sẽ nuôi lớn nó."
Sở Sở nghe những lời Tần Thanh Man nói, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
"Không hối hận chứ?" Khi hỏi đứa nhỏ câu này, vẻ mặt Tần Thanh Man vô cùng nghiêm túc, cô hi vọng cậu bé có thể suy nghĩ thật kỹ chứ không phải do nhất thời xúc động mà đưa ra quyết định.
"Chị, em nghĩ kỹ rồi, sói nhỏ hiện tại không có người thân, nếu như chúng ta không nuôi nó, nó nhất định sẽ rất đáng thương, cũng sẽ khổ sở, chị nghe xem, em cảm thấy nó đang khóc cho nên em muốn cho nó một ngôi nhà, trong nhà có anh rể, em tin chắc rằng anh rể nhất định có thể dạy dỗ nó thật tốt." Sở Sở thật sự đồng cảm với sói con, nhưng cũng thực sự tin tưởng năng lực của Vệ Lăng.
Cậu tin tưởng Vệ Lăng có thể đấu thắng được sói.
"Được, vậy chúng ta sẽ nuôi nó."
Tần Thanh Man thực ra đã muốn đi ôm sói con về từ sớm rồi.
Nhóc sói này là do cô đỡ đẻ, đối với nhóc sói này trời sinh đã có chút mềm lòng, nghe nó rên rỉ, cô sớm đã đau lòng không chịu được.
"Sở Sở, đi rót chậu nước, để lát nữa chị rửa qua cho sói con."
Tần Thanh Man vừa phân việc cho Sở Sở, vừa đi ra ngoài sân ôm nhóc sói con lên.
Sói con ở trong tuyết nhảy một lúc lâu, lông trên người đều dính tuyết, cha mẹ bỏ rơi khiến nó vừa mệt vừa nóng lòng, cũng đã sớm sức cùng lực kiệt, được Tần Thanh Man ôm lên không chỉ không tiếp tục giãy dụa, mà ngược lại còn tê liệt cả người, trực tiếp vùi đầu dưới móng vuốt không động đậy nữa.
Tần Thanh Man biết nhóc con này là đang đau lòng.
"Không sao đâu, nhóc còn có chị đây mà." Tần Thanh Man vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng nhóc sói vừa đi vào nhà.
Đóng cửa lại, trong phòng đều là nhiệt độ ấm áp.
Cứ như vậy, tuyết dính trên người sói con cũng bắt đầu tan ra.
Nhóc con còn quá nhỏ, bình thường được cha mẹ chăm sóc tốt, cho nên Tần Thanh Man cũng không định tắm rửa cho nhóc sói, mà chỉ dùng khăn mặt lau lông trên thân thôi.
Ngồi bên cạnh bếp lò lau từng chút từng chút.
Lửa trong lò được đốt đến mức lớn nhất, bụng lò đỏ rực, khăn ướt lau trên người sói con một lúc đã khô rồi.
Sau khi lau toàn bộ cả người cho sói con xong, Tần Thanh Man liền rửa chân cho nod.
Đừng thấy cả người sói con đều là lông đen, không lẫn một cọng khác màu nào mà nhầm, trên chân thế nhưng lại có đệm thịt màu hồng.
Phấn hồng non mềm, vô cùng xinh đẹp.
"Chị, đẹp quá đi."
Sở Sở ngồi xổm ở bên người Tần Thanh Man, nhìn thấy lúc rửa chân sói con lộ ra đệm thịt màu hồng, cả mặt đều kinh ngạc, thậm chí còn có chút rục rịch muốn đưa tay ra để sờ một cái.
Lúc rửa chân cho sói con, Tần Thanh Man phát hiện chân của nó thế mà không hề bị bẩn.
Đoán được sói con có thể là được Tiểu Hắc ngậm cả quãng đường tới đây.