"Mới vừa nãy không phải em vẫn chơi rất vui với nó sao, sao bây giờ lại thận trọng thế, em cứ coi nó như chó con là được rồi." Tần Thanh Man biết Sở Sở có gánh nặng tâm lý, dứt khoát để đứa nhỏ xem sói con thành chó con.
"Lúc trước không phải là do em không biết sao, hì hì hì ——"
Sở Sở gãi gãi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười.
Tần Thanh Man lau cho sói con suốt cả buổi, cũng trấn an nhóc con cả buổi, lúc này tinh thần của nhóc con cũng đã khôi phục được một chút, đang ôm một ngón tay Tần Thanh Man cắn cắn.
Em bé sói vẫn chưa mọc răng, cắn cũng không đau một chút nào.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở kỳ thực đang rất muốn chơi với sói con một chút, sau đó trực tiếp đem nhóc con trong tay nhét vào lòng Sở Sở, rồi nói: "Em ôm một lúc đi, chị đi làm ổ cho sói con, để lát nữa nó có thể ngủ."
"À… A—-”
Sở Sở bị nhét sói con, cả người đều cứng đờ.
Không nhúc nhích ôm nhóc sói.
Lúc chưa biết được thân phận thực sự của sói con, Sở Sở chơi vui vẻ không hề cố kỵ một chút nào, hiện tại biết trong ngực đang ôm sói, trong lòng kiểu gì cũng sẽ cảm thấy cấn cấn, dù nhóc này có nhỏ đi chăng nữa thì vẫn là sói.
Tần Thanh Man không quan tâm Sở Sở ở chung với sói con như thế nào, cô bê nước lau người cho sói ra ngoài đổ, sau đó dùng xà phòng rửa chậu sạch sẽ rồi mới đi tìm vật liệu làm ổ cho sói con.
Trời lạnh, cho dù phòng phía tây nhiệt độ có cao đi chăng nữa thì nhiệt độ mặt đất vẫn ít nhiều có chút ảnh hưởng, ở thời đại này cũng không có bìa các tông, Tần Thanh Man tìm cả buổi, cuối cùng lấy ra chiếc áo bông lúc trước mặc đi nông trường Hồng Kỳ.
Chiếc áo bông này Tần Thanh Man đã từng mặc, trên quần áo có giữ lại khí tức của cô, có thể trấn an sói con.
Tần Thanh Man lấy kim chỉ, khâu lại áo bông một cách đơn giản, làm thành một cái ổ nhỏ có thể chui ra chui vào.
Nền nhà ở phòng phía tây là lớp gỗ dày, dưới lớp gỗ là một khoảng trống, có thể ngăn chặn khí lạnh trên mặt đất tương đối hiệu quả.
"Sở Sở, đưa nhóc con cho chị."
Tần Thanh Man sắp xếp ổ sói ở gần bếp lò xong xuôi liền nói với Sở Sở .
Kết quả vừa quay đầu lại đã trông thấy đứa nhỏ cả người cứng ngắc, nhóc sói được cậu bé ôm ở trong lòng đang không ngừng uốn éo, là muốn xuống đất chạy đây mà.
Tần Thanh Man đi tới đón lấy sói con, cho nó vào ổ.
Áo bông mặc dù đã bị giặt nhiều lần, chất liệu vải không còn tốt nữa, nhưng đã được phơi khô, bông bên trong vẫn còn có thể giữ ấm rất tốt, sói con vừa vào ổ đã bắt đầu chui ra chui vào nô đùa.
Mặc dù cha đã đi rồi, nhưng bởi vì hơi thở quen thuộc của Tần Thanh Man, sói con cũng không đau lòng mất bao lâu.
"Chị, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi."
Sở Sở rất thích ói con.
"Em cảm thấy cái tên nào hay?" Tần Thanh Man tặng quyền đặt tên của sói cho Sở Sở.
Sở Sở nghiêm túc đánh giá sói con.
Nuôi tốt thật, cả người da lông bóng loáng mềm mượt, thân hình mập mạp mũm mĩm, bốn chân béo béo ngắn ngủn, cái đầu tròn tròn vô cùng đáng yêu, từ phía trên nhìn xuống, có thể thấy được sự tròn trịa của nhóc sói.
"Có hơi mập." Sở Sở đưa ra kết luận.
Tần Thanh Man nở nụ cười, "Em muốn gọi nó là Mập Mạp sao?"
"Mập Mạp không hay lắm, để em nghĩ thêm đã." Sở Sở duỗi tay ra trêu đùa sói con, sau đó bị sói con ôm lấy cắn không ngừng.
Đừng nhìn sói con còn nhỏ mà nghĩ khi cắn sẽ dây nước bọt ra khắp nơi, ngược lại thì một chút nước bọt cũng không có.
"Nếu không thì tên là Đô Đô (mũm mĩm) đi, béo mũm mĩm." Tần Thanh Man mỉm cười nựng cả người sói con một cái.
Thân thể bé nhỏ sờ lên mềm mượt, xúc cảm tuyệt vô cùng.
"Chị, cái tên Đô Đô này nghe hay quá, chúng ta cứ gọi nó là Đô Đô đi, nhất định nó cũng rất thích cái tên này." Mắt Sở Sở sáng rực lên, cậu thực sự rất thích cái tên Đô Đô này, vừa đáng yêu lại còn dễ nghe nữa chứ.
"Đô Đô."
Tần Thanh Man mỉm cười, lại tiếp tục xoa xoa sói con thêm lần nữa.
Sói con lập tức buông tha không cắn ngón tay Sở Sở nữa, đổi thành bắt lấy ngón tay Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man không để nhóc sói bắt được mà câu nhóc sói nhảy lên một lúc, thẳng đến khi nhóc sói há to miệng ngáp một cái thật to, đôi mắt trong veo ngập nước híp lại mới dừng tay.
"Sở Sở, đi rửa tay rồi ngủ thôi."
Tần Thanh Man vừa nhét sói con vào trong ổ vừa ra lệnh cho Sở Sở.
Tiểu Hắc đến vào lúc nửa đêm, bọn họ chơi đùa với sói con một lúc lâu như vậy mà trời cũng vẫn chưa sáng.
"Vâng." Sở Sở chạy đi rửa tay xong liền leo lên giường.
"Ngoan ngoãn đi ngủ đi, không được nghịch ngợm nữa nhé." Tần Thanh Man vỗ nhẹ nhẹ lên đầu sói con, sau đó mới đi rửa tay.