Đối diện với Tần Thanh Man và Sở Sở lần lượt rời đi, nhóc sói đang ngủ gà ngủ gật đột nhiên mở to hai mắt, bất an tìm kiếm bóng dáng của Tần Thanh Man.
"Đô Đô, mau ngủ đi."
Sở Sở nằm ghé ở trên cạnh giường trấn an sói con.
Sói con ngẩng đầu lên nhìn Sở Sở, đối với sói con vẫn còn đang uống sữa mẹ mà nói giường thực sự quá cao, sói con phải ngẩng đầu quá mức, bụp một cái trực tiếp lộn nhào luôn, leo dậy rồi lại như không có chuyện gì tiếp tục ngẩng đầu nhìn Sở Sở như thế.
Thực ra sói con cũng không phải đang nhìn Sở Sở, nó là đang phân biệt hơi thở.
Nhóc sói còn nhỏ, cả căn phòng khắp nơi đều là hơi thở của Tần Thanh Man, nó đang cố gắng phân biệt xem Tần Thanh Man đang ở chỗ nào.
"Chị ơi, Đô Đô đáng thương quá, còn nhỏ như vậy, hay là chúng ta để nó ngủ trên giường với chúng ta đi chị." Sở Sở nhìn thấy sói con béo mũm mĩm non nớt đáng yêu, nhịn không được đề nghị với Tần Thanh Man, cậu không dám tùy tiện ôm sói con lên giường.
Bởi vì cậu biết Tần Thanh Man thích sạch sẽ.
"Không được, Đô Đô lúc này đã biết ghi nhớ mọi chuyện, nhất định phải dạy dỗ quy củ từ nhỏ, nếu bây giờ không dạy tốt, lớn lên chút nữa sẽ rất khó dạy."
Giọng nói của Tần Thanh Man truyền đến từ gian chính.
Vừa dứt lời, cô đã ôm theo một ít củi đi vào phòng phía tây.
"Chị, chị muốn dựng hàng rào cho Đô Đô sao?" Trông thấy củi trong ngực của Tần Thanh Man, Sở Sở liền kịp thời phản ứng lại.
"Đúng vậy, trong phòng đốt lò, chị lo Đô Đô sẽ chui vào trong bếp."
Tần Thanh Man đặt củi ở trong lòng xuống rồi lại đi ra ngoài, kết quả lúc này sói con đã phát hiện được vị trí của Tần Thanh Man, trực tiếp nện bước chân ngắn ngủn chạy theo ra ngoài, còn cứ luôn quấn quanh dưới chân Tần Thanh Man.
Mục đích đúng là muốn bò lên trên chân Tần Thanh Man.
Nền nhà thường xuyên được lau dọn, rất sạch sẽ, Tần Thanh Man cũng không lo nhóc sói con chạy dưới đất sẽ bị bẩn, không hề để ý đến sự theo đuôi của nhóc con một chút nào, lại ôm một bó củi đi về phòng phía tây.
Hai bó củi đã đủ để làm một hàng rào đơn giản.
Tại lúc Tần Thanh Man đang làm hàng rào, Đô Đô rốt cuộc cũng đã thành công ôm được chân của Tần Thanh Man rồi ngồi chồm hổm trên bàn chân cô.
Kéo lê cái chân nằng nặng, Tần Thanh Man cũng không đuổi Đô Đô ra, mà tự mình bận rộn làm việc.
Đợi đến lúc dựng xong hàng rào, Tần Thanh Man vừa cúi đầu liền trông thấy sói con đã ngủ mất từ bao giờ.
Không chỉ có sói con ngủ thiếp đi, mà Sở Sở ở trên giường cũng đã say giấc rồi.
Cũng phải thôi, hai nhóc này đều đang trong độ tuổi phát triển, chắc chắn sẽ không thể nào thức đêm được giống như người lớn.
Tần Thanh Man nở nụ cười rồi nhấc sói con đã ngủ say mà vẫn còn dùng móng vuốt ôm chặt lấy chân mình lên.
"Áu ——"
Sói con cảnh giác tỉnh giấc, khó khăn mở to đôi mắt, rên hừ hừ với Tần Thanh Man.
"Mau ngủ đi, chị không đi." Tần Thanh Man vuốt ve trên người sói con, chờ đến khi nhóc sói nhắm mắt say giấc lần nữa mới nhét nó vào trong ổ.
Xung quanh ổ đều là hơi thở của Tần Thanh Man, sói con cũng không giật mình tỉnh giấc.
Tần Thanh Man đi cho thêm mấy khối than vào bếp lò, giảm lửa rồi mới rửa tay lên giường, một hồi bận rộn như vậy, ít nhất cũng phải trôi qua đến nửa giờ.
Nằm ở trên giường, Tần Thanh Man cũng không kịp nhớ nhung Vệ Lăng chút nào đã ngủ say mất rồi.
Trước kia khi chưa đến thế giới này, buổi tối cô sẽ ngủ rất muộn, nhưng từ khi đến thế giới này rồi, tất cả đều phát triển theo quy luật, Tần Thanh Man đã luyện thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, chất lượng giấc ngủ đạt tiêu chuẩn.
Vào lúc hai chị em Tần Thanh Man say giấc, Vệ Lăng cũng đang tạm biệt Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc không tiến vào sư bộ.
Bên trong sư bộ nhiều người, cũng nhiều vũ khí, đối với Tiểu Hắc mà nói, sư bộ là một nơi vô cùng nguy hiểm, nó đương nhiên sẽ dẫn tộc đàn của mình tránh đi nơi này, cho nên nó ở phía xa vọng về sư bộ tru lên một tiếng.
Vệ Lăng và Tiểu Hắc quen biết nhau một năm, đương nhiên có thể nghe ra được ý nghĩa trong tiếng tru của Tiểu Hắc
Vệ Lăng đang trực ca liền bàn giao công việc cho người khác rồi đi ra khỏi sư bộ.
Hắn như vậy cũng không tính là vi phạm kỷ luật.
Bởi vì đàn sói vốn nằm trong phạm vi giám sát của sư bộ, hắn hiện tại coi như là xuất doanh để kiểm tra thông thường thôi.
Từ phía xa trông thấy Tiểu Hắc dưới ánh trăng, Vệ Lăng lao tới.
Bạn bè sắp phải xa nhau, cũng không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, cho nên vào trước lúc chia xa, hai bên nhất định phải đánh một trận ra trò cái đã.
Tiểu Hắc có thể trở thành sói đầu đàn của cả một bầy sói cho nên giá trị vũ lực vô cùng cao, cộng thêm ưu thế về thể hình, con người trong tay không có vũ khí căn bản không phải là đối thủ của nó, thế nhưng Vệ Lăng lại không giống vậy, cho dù không có vũ khí thì thân thủ của Vệ Lăng cũng không hề tầm thường.
Cho nên hai tên bạn thân không đánh không quen biết này liền hung hăng đánh với nhau một trận dưới ánh trăng.