Cánh tay của Vệ Lăng bị Tiểu Hắc cào ra một vệt máu dài, mà mắt trái của Tiểu Hắc cũng bị Vệ Lăng đấm cho một cú thật mạnh.
Cho dù xung quanh mắt sói có rất nhiều lông bao phủ, như một đấm này của Vệ Lăng cũng khiến Tiểu Hắc biến thành "mắt nổ mắt xịt".
Đánh xong một trận, một người một sói nằm trên đất thở hổn hển.
"Cố gắng tự bảo trọng, đừng tùy tiện chết đi."
Vệ Lăng cũng không biết đời này còn có thể gặp lại Tiểu Hắc hay không, chỉ có thể căn dặn một câu như vậy.
"À hú——"
Tiểu Hắc hạ giọng tru lên một tiếng, cũng không biết nó có nghe hiểu hay không.
"Đi đi, sau này gặp lại."
Vệ Lăng ngồi dậy vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc cao ngạo hất đầu, tựa như vô cùng xem thường việc Vệ Lăng sờ lên đầu nó, hất đầu xong Tiểu Hắc mới đứng dậy nhẹ nhàng hú hú mấy tiếng về phía trong rừng, một con sói màu đen mang theo sói non đi ra.
"Vợ" Tiểu Hắc đến gần Vệ Lăng, đi dạo quanh người Vệ Lăng ba vòng rồi dừng lại.
Đây chính là nghi thức tạm biệt của nó.
Ánh mắt Vệ Lăng rơi xuống bên người hai vợ chồng Tiểu Hắc, một nhóc sói con màu bạc đang cố gắng nện bước chân ngắn ngủn để đi trên mặt tuyết, nhưng chân thực sự ngắn quá, đi được một bước đã vùi nửa người vào trong tuyết.
Dù có như vậy, nhóc con cũng không chịu thua, mà vẫn kiên định đi về phía Vệ Lăng.
Vệ Lăng nhìn thấy nhóc sói này liền hiểu sói đầu đàn đời tiếp theo đã được chọn xong.
Hắn không giúp đỡ sói con, vợ chồng Tiểu Hắc cũng không giúp, ba đôi mắt cứ như vậy lặng lẽ nhìn, một quãng đường không dài, nhưng sói con quả thực phải dùng đến gần nửa giờ mới đi tới được bên người Vệ Lăng.
Lúc đứng bên người Vệ Lăng, bốn chân của sói con đã không ngừng run rẩy.
Có thể thấy được nó đã hao phí biết bao nhiêu sức lực.
"À —— hu ——"
Sói con còn nhỏ, cũng chưa học được tiếng sói tru bài bản, tiếng kêu nghe ra toàn là tiếng hu hu, nhưng đây là lần đầu tiên sói con phát ra tiếng với Vệ Lăng, có ý nghĩa rất đặc biệt.
Vệ Lăng nghe không hiểu tiếng sói, nhưng có thể cảm nhận được nhóc sói con này đang muốn nói tạm biệt với mình.
"Phải sống thật tốt, lớn lên khỏe mạnh nhé." Vệ Lăng tặng lời chúc phúc của mình cho nhóc sói con.
"À hu hu——"
Nhóc sói con kêu lên.
Cũng vào lúc này, Tiểu Hắc tiến lên trên một bước ngậm sói con vào trong miệng, sau đó ngoái đầu nhìn Vệ Lăng một cái thật sâu rồi xoay người chạy vào trong núi, vợ của Tiểu Hắc cũng theo sát ở phía sau.
Chưa đầy một phút, bóng dáng của gia đình nhà này liền biến mất trong núi sâu.
Mấy phút sau, phía xa xa trên núi vang lên tiếng sói tru.
Tiếng sói tru dai dẳng giữa màn đêm yên tĩnh truyền đi rất xa, cách đó không xa cũng có tiếng sói tru lên phụ họa, cuối cùng tụ họp lại một chỗ.
Một bầy sói hướng về phía ánh trăng tru lên một hồi rồi biến mất.
Từ đó về sau trên vùng núi này không chỉ không còn tung tích của sói nữa, mà đến cả tiếng sói kêu cũng không còn người nào nghe thấy được nữa, tất cả mọi người đều biết, có lẽ đàn sói đã di cư đến chỗ khác rồi.
Biết được đàn sói trên núi đã di cư, người dân sống dưới núi đều thở phào một hơi.
Khi đi săn cũng sẽ an toàn hơn.
Vệ Lăng đứng trên sườn núi cao cao đưa mắt nhìn tộc đàn của Tiểu Hắc rời đi.
Tầm nhìn của hắn rất tốt, có thể nhìn được xa, ban đêm dưới ánh trăng sáng tỏ có thể phát huy thị lực đến mức tốt nhất, cho nên hắn dùng ánh mắt để đưa tiễn cả bầy của Tiểu Hắc rời đi nơi đây.
Phương hướng mà bọn Tiểu Hắc đi tới là phía Bắc, là một nơi càng lạnh hơn.
Đối diện với sự chia xa của bạn bè, thực ra Vệ Lăng cũng có chút không nỡ mang mác, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng đưa mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của "người bạn".
Ở nhà họ Tần, Tần Thanh Man tỉnh lại trong một trận tiếng kêu rên.
Vẫn còn chưa mở mắt, cô đã nghe thấy được tiếng rên hừ hừ bất mãn của sói con, còn có tiếng lộc cộc khác phát ra ở trên mặt đất.
Tần Thanh Man yên lặng nằm trên giường nghĩ một lúc rồi mới từ từ bò dậy thắp đèn lên.
Sau đó liền trông thấy hàng rào mà tối hôm qua cô vất vả mãi mới dựng được đã sớm bị sói con đụng tung ra, không chỉ như thế, vì trả thù sói con còn lăn củi bao vây xung quanh hàng rào đi khắp nơi.
Tiếng lục đục vừa nãy cô nghe thấy chính là tiếng sói con dùng chân để lăn thanh củi.
"Chị, Đô Đô khá lợi hại đấy." Sở Sở bị giật mình tỉnh giấc cũng ghé vào cạnh giường nhìn xuống dưới đất.
Khá lắm nhóc con, củi gỗ tán loạn khắp nơi trên đất.
Có thể thấy được tính tình của sói con lớn đến mức nào.
"À hu hu——" Tần Thanh Man vẫn còn chưa trả lời Sở Sở, ngược lại sói con cũng không đá củi nữa, mà đổi lại thành ngẩng đầu kêu lên bất mãn với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cảm thấy đau đầu.