Sữa dê nhóc sói con uống là sữa dê tự nhiên không cầm chế biến, còn sữa dê Tần Thanh Man và Sở Sở uống thì đã được nấu với hạnh nhân.
Cộng thêm việc chế biến với hạnh nhân, mùi tanh của sữa dê quả nhiên đã được loại bỏ, không chỉ như vậy, nó còn giữ được phần lớn giá trị dinh dưỡng của sữa dê, mới uống sữa dê có mấy ngày, mà màu da của hai chị em đã trở nên tốt hơn.
Có cao thêm hay không thì tạm thời chưa nhìn ra được, nhưng màu da và khí sắc tốt hơn thì chắc chắn có thể nhìn được ngay.
"Hôm nay chúng ta có thể làm bánh sữa đậu phụ để ăn."
Tần Thanh Man uống sữa dê ở trong bát xong nhìn thoáng qua sữa dê tươi ở trong thùng, còn thừa khá nhiều, cũng không biết có phải là bởi vì dê ở nhà bọn họ trải qua cuộc sống thoải mái hơn hay không, hay là bởi vì ngày nào cũng bị vắt sữa đến không còn một giọt, mà lượng sữa dê mẹ sản sinh ra lại ngày càng tăng lên.
Sữa nhiều hơn, trước kia Tần Thanh Man một ngày vắt sữa hai lần, thì bây giờ phải vắt đến ba lần.
Nếu có ngày nào không vắt sữa, dê mẹ có thể sẽ không ngừng kêu gào ầm ĩ ở trong chuồng.
Dê mẹ cũng giống với con người, trướng sữa quá sẽ cảm thấy khó chịu.
"Chị ơi, dê nhà mình thật là tốt, lo nhà chúng ta không đủ ăn, ra sữa cũng nhiều hơn so với những con dê thông thường, chúng ta hôm nay có thể uống trà sữa, ngày mai lại có thể ăn bánh sữa đậu phụ." Sở Sở thường xuyên nghe ngóng tin tức từ những người trong đồn, cho nên tin tức vẫn rất nhanh nhạy.
"Chị đoán có lẽ là bởi vì Đô Đô."
Tần Thanh Man dùng khăn tay tao nhã lau sạch vết sữa đọng ở khóe miệng, nhìn về phía nhóc sói con đang nô đùa quấn quanh ở bên trên mình.
Bếp lò của nhà họ Tần đốt đến cháy rực, nhiệt độ trong phòng cao, nhóc sói con mỗi ngày hết ăn lại chơi, chơi rồi ăn, ăn rồi lại ngủ, ngày tháng trôi qua còn thoải mái sung sướng hơn so với khoảng thời gian ở bên bố mẹ, nhóc con thậm chí đã phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi đau bị cha mẹ bỏ rơi.
Trải qua cuộc sống ăn ngon, uống tốt, ngủ kỹ, cơ thể của nhóc sói con ngày càng mượt mà mập mạp.
Mà dê mẹ ra nhiều sữa có khả năng thực sự là do bị nhóc dê con kích thích, động vật đều có bản năng vật cạnh thiên trạch (chọn lọc) tự nhiên, dê mẹ mặc dù bây giờ vẫn chưa cảm nhận được sự uy hiếp của nhóc sói con đối với nó, nhưng từ sâu trong xương cốt của dê mẹ vẫn rất sợ sói.
Để mình không phải trở thành con mồi cho nhóc sói con, dê mẹ đã dứt khoát làm gia tăng lượng sữa sản sinh ra, dù sao thì khi nhóc sói con ăn sữa no rồi cũng sẽ không nhớ nhung đến thịt trên người bọn chúng nữa.
Dê mẹ cũng có được sự thông minh của riêng nó.
Ăn no uống đủ, ngày nào Tần Thanh Man và Sở Sở cũng thích nắn vuốt trên người nhóc sói con.
Đối diện với sự vuốt ve của Tần Thanh Man, nhóc sói cả mặt vui vẻ chạy tới mặc người hết xoa rồi lại ôm, còn nếu đến lượt của Sở Sở, hai đứa nhỏ nhất định sẽ phải đánh một trận thật ầm ĩ rồi mới quyết định xem Sở Sở có thể sờ vuốt nhóc sói con hay không.
Những ngày tháng như vậy khiến cho mỗi ngày trôi qua càng thêm thú vị, cũng giảm bớt được sự phiền chán khi phải tránh rét ở nhà vào mùa đông, thêm nữa nhà họ Tần còn có đài radio.
Radio cũng được Tần Thanh Man và Sở Sở dò ra được mấy kênh.
Có thể nghe kể chuyện, có thể nghe hí khúc, thỉnh thoảng còn xen thêm các chương trình tin tức thời sự, đối với Tần Thanh Man mà nói có tác dụng vô cùng lớn, mặc dù không thể ngồi trong nhà liền biết hết chuyện trên đời, nhưng ít nhất cũng không đến mức trở thành người mù thông tin cái gì cũng không biết.
Sở Sở và nhóc sói con cũng thích nghe radio, mỗi lần Tần Thanh Man mở radio là hai nhóc này liền ngoan ngoãn ngồi nghe ở bên người cô.
Tần Thanh Man vừa nghe đài vừa dệt áo len, còn hai đứa nhỏ vừa tựa vào Tần Thanh Man vừa nghe say sưa.
Nhà họ Tần trải qua những ngày tháng êm đềm vui vẻ.
Khoảng thời gian này Vệ Lăng vẫn luôn không về nhà, cũng không gửi thư về, Tần Thanh Man và Vệ Lăng mặc dù cách nhau cũng không tính là xa, thậm chí đứng ở cửa nhà là đã có thể trông thấy sư bộ XXX ở cách đó không xa rồi, nhưng hai bên lại giống như hai đường thẳng song song không cắt nhau vậy.
Có thể trông thấy, nhưng lại không thể mặt đối mặt mà gặp nhau.
Có lẽ đây chính là cuộc sống thường ngày của quân tẩu.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị khoảng thời gian này cũng rất bận rộn, cũng không có thời gian đến nhà họ Tần ăn cơm, nhưng vẫn coi như có nhớ đến tay nghề nấu nướng của Tần Thanh Man, gửi người mang đến cho bạn nhỏ Sở Sở một ít đồ chơi trẻ con, là do bọn họ tự chế tạo, không trái với thông lệ, lại vừa thể hiện được tình cảm.
Tần Thanh Man cũng vui lòng nhận hết.