Tần Thanh Man nghe được chuyện này vô cùng vui mừng, may mắn Tiểu Hắc rất thông minh, không gây phiền phức cho mình.
“Con sói mọi người nói chúng tôi từng gặp qua, cũng từng nghe tiếng gào rú của nó, là một con sói trắng cao lớn, mấy hôm trước ở trên núi chúng tôi cũng nghe thấy nó gào tru rồi, hình như nó đang tập hợp bầy đàn di chuyển.”
Trịnh An Quốc nhớ lại tiếng sói tru nghe thấy mấy ngày trước, đoán ra nguyên nhân.
“Vì sao chạy đến gần đồn chúng ta tru chứ?” Rất nhiều người trong đồn đều không hiểu, bởi vì sự việc quả thực quá kỳ lạ, sợ đến mức mấy ngày nay mọi người ra khỏi nhà, vào nhà đều vô cùng cẩn thận, rất sợ cái gì đó đi theo sau lưng.
Sở Sở nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện, nghe tới đây bất giác ôm chặt cổ Tần Thanh Man.
Cậu căng thẳng rồi.
Tần Thanh Man biết cậu lo lắng chuyện gì, nhanh chóng bình tĩnh đưa tay vuốt nhẹ lưng cậu.
Dù sao cô cũng không lo lắng, bởi vì cô đoán được bọn Tiểu Hắc có thể đã đi thật rồi.
Hơn nữa lông cả người sói con đều đen nhánh, không ai liên hệ sói con với Tiểu Hắc được.
Quả nhiên, Tần Thanh Man không lo lắng là đúng, Trịnh An Quốc suy nghĩ một chút rồi trả lời thắc mắc của người dân: “Chúng tôi lên núi hình như gần một bầy sói như vậy, thời gian tồn tại còn rất lâu, tôi đoán bọn chúng giữ đồn Kháo Sơn chúng ta cũng như định chia phạm vi thế lực của mình, trước khi đi nhất định phải tuần tra lãnh địa một lần.”
“Đúng là rất có khả năng, động vật phân chia phạm vi thế lực không giống chúng ta lắm.”
“Bí thư, bầy sói đó đã đi thật rồi sao?” Có người lo lắng bầy sói đi rồi trở lại.
Trịnh An Quốc cũng không dám đảm bảo, suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: “Tôi có thể bảo đảm bọn chúng đã di chuyển, còn có quay lại không, chuyện này tôi cũng không đảm bảo được, bởi vì không ai có cách khống chế chiều hướng của bầy sói.”
“Bầy sói đó thật lợi hại, nghe nói con gấu mù trên núi đã bị bọn chúng săn rồi.”
Có người nhớ đến trận chiến giữa bầy sói và con gấu trên núi trước đây.
Vừa nhớ lại, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Thanh Man vô cùng hâm mộ, hình như da con gấu mù đó do người đàn ông nhà Tần Thanh Man lấy được.
Tần Thanh Man nhìn sự hâm mộ của mọi người liền hiểu, giải thích một câu: “Chúng tôi cũng may mắn lấy được thôi, sói không ăn da gấu, gạt bỏ rất nát, nhưng da thật sự là da tốt, A Lăng đã đi tìm người thuộc da rồi, sau này ghép lại một chút còn có thể làm áo khoác ngoài.”
Chuyện nhà cô lấy được da gấu là chuyện mọi người trong đồn đều biết, không lừa được.
Hơn nữa, da gấu đó sau này làm thành quần áo chắc chắn phải mặc, mặc ra ngoài sẽ có người nhận ra, còn không bằng hiện tại thoải mái thừa nhận.
Nói rõ ràng thì lòng dạ ghen tị mới ít.
Tần Thanh Man biết dù đồn Kháo Sơn đoàn kết, nhưng cũng sẽ tồn tại một ít tâm tư riêng của mỗi người, dẫu sao lòng người là thứ phức tạp nhất.
“Vấn là hai chị em Thanh Man biết sống, nếu tôi gặp được chắc chắn tôi cũng nhặt về, da gấu có rách đi cũng là đồ tốt, mặc ấm hơn áo bông.”
“Đúng vậy, áo khoác da cũ ông nội tôi để lại trong nhà mặc ấm hơn áo bông.”
“Đúng, đúng, tôi cũng cảm thấy da ở chỗ chúng ta dường như chống lạnh hơn.”
Tần Thanh Man đã nói rõ ra, trái lại không có mấy người ghen tị, chỉ cần không phải da gấu hoàn chỉnh, mức độ chấp nhận của mọi người còn rất cao.
Lúc này lời nói gió bay, sau khi mọi người nghị luận mấy câu thì đều khen hai chị em Tần Thanh Man biết sống, cuộc sống sau này chắc chắn càng ngày càng phát đạt.
Tần Thanh Man cũng cười tủm tỉm cảm ơn lời may mắn của mọi người.
Rất nhanh đến lượt hai chị em Tần Thanh Man chia thịt.
Nhà bọn họ vốn có hai người, theo lý mà nói chia không nhiều, Trịnh An Quốc chia thịt nhớ tới Vệ Lăng, suy nghĩ một chút, chia thêm một phần, nhưng cũng giải thích với mọi người.
“Chồng con bé Thanh Man là quân nhân, trước đó một lần chúng tôi lên núi đi săn gặp phải bầy sói là cậu ấy mang người đến cứu, dù quân nhân cứu nhân dân là trách nhiệm, nhưng chúng tôi được cứu không thể không có lòng biết ơn, hôm nay chúng ta chia thịt, chia cho nhà họ Tần thêm một phần, lần sau không được phá lệ.”
Lời này của Trịnh An Quốc nói rất rõ ràng, có lý.
Phần thịt của Vệ Lăng là do ân tình cứu người, không phải dựa vào thân phận con rể của đồn Kháo Sơn.
Lời này nếu không nói rõ ràng, chắc chắn mọi người đều sẽ cho rằng con rể đều có thể chia thịt, đến lúc đó người bối rối chính là những người lãnh đạo bọn họ.
Trịnh An Quốc nói rõ trước, ngược lại mọi người không có chút oán trách nào.
Dẫu sao lúc Vệ Lăng cứu không phải chỉ có tính mạng của hai người mà là cả đồn Kháo Sơn.