Con chó săn vẫn đang sủa gâu gâu định bổ lên người hai chị em Tần Thanh Man, động tác như vậy đã quá rõ ràng, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hai chị em Tần Thanh Man.
“À, tôi đoán chó không thích hai chúng tôi lắm.”
Tần Thanh Man đã hết cách rồi, chỉ có thể giải thích một câu như vậy.
Mọi người thấy con chó săn nhào lên, lại nhìn hai chị em Tần Thanh Man đang bình tĩnh đứng trong nhóm người, mấy phút sau mới có người giải vây: “Xem ra năm sau hai chị em con bé Thanh Man càng như ý hơn rồi.”
“Đúng vậy, con chó hung dữ với hai người họ như vậy, chẳng phải nhìn ra hai chị em họ thịnh vượng sao.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, chó săn của đồn chúng ta có linh tính, chắc chắn biết cuộc sống hai chị em Thanh Man càng ngày càng tốt nên hôm nay mới sủa như vậy.”
“Đúng, nghe nói vào mùa xuân năm sau con bé Thanh Man muốn xây nhà, xây nhà đối với chúng ta là chuyện lớn, căn nhà này còn chưa xây, chó đã sủa dữ như vậy, nhất định là báo trước năm sau nhà bọn họ càng phát đạt hơn.”
“Đúng vậy, càng phát đạt hơn.”
Tất cả mọi người trong đồn đều nói lời may mắn, ánh mắt mọi người nhìn hai chị em Tần Thanh Man cũng đều mang ý tốt, chuyện con chó sủa với ai thường rất tâm linh, bởi vì có một số người người gặp người thích cũng chưa chắc có thể làm cho tất cả động vật yêu thích.
Tần Thanh Man thấy mọi người đều có lòng tốt, không ai nói lời khó nghe, coi như thở phào nhẹ nhõm.
Sở Sở càng thêm quyết định trước khi sói con mọc răng nhất định không dắt ra khỏi nhà, bằng không nếu gặp phải mấy con chó săn trong đồn chắc chắn cắn không lại, lại nói mấy con chó săn này rất hung dữ có thể cắn nhau với heo rừng.
Lần này trong số những thú săn mọi người bắt về có một số là hợp tác với chó săn.
“Gâu gâu gâu–” Chó săn không hiểu tiếng người, bọn chúng cảm nhận được khí tức sởn gai óc trên người hai chị em Tần Thanh Man, vì để loại trừ sự sợ hãi trong lòng nên bọn chúng điên cuồng sủa hai chị em nhà họ Tần.
Tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước.
Tần Thanh Man vội vàng bế Sở Sở lên, sợ mấy con chó săn tụt dây nhào tới làm đứa trẻ bị thương.
“Đừng sủa nữa, đều là người cùng đồn, coi như trước kia tụi mày chưa từng gặp con bé Thanh Man, giờ cũng đã gặp rồi, đừng sủa, đừng sủa nữa, sủa tới mức tai tao đau rồi này.” Trương Vĩnh Phúc là chủ nhân của mấy con chó săn, thấy chó sủa quá hung dữ, ông ấy nhanh chóng đi qua trấn an, thậm chí còn lấy một ít xương heo tới đút cho chó.
Cho chó săn xương heo cũng không ai nói gì.
Bởi vì mấy con chó săn này đều đã lập công.
Lên núi chó săn không chỉ cảnh giác hơn con người mà thị giác, thính giác cũng lợi hại hơn con người, thậm chí lúc gặp được thú săn còn có thể nhào tới săn giúp, ví dụ mấy con thỏ mang về đều do mấy con chó săn này một mình bắt được.
“Thanh Man, lần này lên núi được mấy tấm da thỏ, đợi chú về nhà thuộc da xong thì cháu lấy đi may một cái mũ với bịt tai cho Sở Sở, lông ấm lắm đấy.”
Trương Vĩnh Phúc thấy chó nhà mình đã dọa Sở Sở, quả thực rất ngại, dứt khoát tặng da thỏ mà mấy con chó săn bắt được cho người ta.
Mấy con thỏ đó do cho nhà ông ấy bắt được, dù phải chia một nửa thịt cho đồn nhưng da thỏ thuộc về nhà ông ấy, ông ấy có quyền làm chủ.
“Chú Trương, vậy sao mà được, tổng cộng chỉ có mấy tấm da, chú giữ lại cho mình dùng đi, Sở Sở nhà cháu có mũ, không cần đặc biệt làm mũ mới.” Tần Thanh Man nào không biết xấu hổ mà nhận da thỏ của Trương Vĩnh Phúc chứ.
Mấy con chó sủa cô với Sở Sở, mọi người không biết xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ cô còn không biết chuyện như thế nào sao?
“Đúng rồi, bí thư, sau khi mọi người lên núi, có một đêm chúng tôi đều nghe thấy sói tru, tiếng vô cùng lớn, hình như không xa đồn chúng ta lắm, làm tôi nửa đêm căng thẳng gần chết, cũng không dám mở cửa đi ra xem.”
Người đi săn trong đồn đều đã trở về, lúc đợi chia thịt có người nói ra chuyện mình biết mấy ngày trước.
“Đúng, tôi cũng nghe thấy sói tru, nửa đêm gà gáy, tôi cũng không dám mở cửa ra xem một cái.”
“Nói thật không sợ mọi người cười chê, tối hôm đó tôi nghe thấy tiếng sói tru, nửa đêm không chỉ không dám đi vệ sinh, ngay cả cửa sổ cũng chống thêm mấy cây củi lớn, chỉ sợ chó sói vào đồn khi ông nhà vắng nhà.”
“Mọi người cũng đều nghe thấy sói tru đúng không, tôi còn tưởng rằng tai tôi nghe nhầm rồi.”
“Không sai được, tiếng sói tru quả thực quá rõ ràng.”
Mấy người Trịnh An Quốc lên núi đi săn cũng nghe thấy tiếng thảo luận của mọi người trong đám người, vội nói chen vào: “Sói tru ở ngoài đồn chúng ta sao?”
“Đúng vậy, tôi nghe tiếng không xa đồn chúng ta lắm, hôm sau trời vừa sang tôi liền tổ chức người ra ngoài kiểm tra, trong đồn không tìm thấy dấu chân sói, nhưng đã nhìn thấy ở trên núi ngoài đồn, lo mọi người sợ hãi nên mới không nói ra, nhưng mấy hôm nay chúng tôi đều gia tăng tuần tra trong đồn.”
Tiền Tương Dương đóng giữ đồn Kháo Sơn báo cáo lại với Trịnh An Quốc.