“Ừm.” Hứa Liên Hoa ngơ ngác đỡ Vạn Minh Tích lên, lại ngơ ngác nhìn nhà họ Tần, ánh mắt có hơi trống rỗng, giống như đã không tìm được mục đích rồi.
“Đi thôi.”
Vạn Minh Tích cũng hết hy vọng.
“Ừm, đi thôi.” Vạn Lương đỡ tay bên kia của Vạn Minh Tích.
“Không được, chúng ta không thể đi!” Người cuối cùng kêu gào không đi không phải Hứa Liên Hoa mà là Vạn Lâm.
Vạn Lâm ngồi bên cạnh lò lửa ấm áp, nói: “Dựa vào cái gì bảo con đi, đây không phải là nhà của cô con sao, lúc cô con còn sống yêu thương con cỡ nào, có thứ gì ngon cũng cho con, làm quần áo cũng làm cho con một bộ, dựa vào cái gì bây giờ đến nhà cô con ngay cả quyền ăn bữa cơm cũng không có.”
Nói mãi nói mãi, Vạn Lâm còn uất ức.
Đứa tay ra gạt nước mắt.
Sở Sở nhìn Vạn Lâm lời lẽ hùng hồn mà ngẩn người.
“Cô chị đang nằm dưới đất đấy, chị đói rồi có thể đi tìm bà ấy, bảo bà ấy nấu cơm cho chị ăn.” Tần Thanh Man biết loại người như Vạn Lâm nói chuyện đàng hoàng với cô ta là không thể nào, dứt khoát không nói đàng hoàng nữa.
“Tần Thanh Man, sao mày mắng người?”
Vạn Lâm đưa tay chỉ Tần Thanh Man tức đỏ mắt.
“Để tay xuống, tôi ghét nhất ai chỉ tay vào tôi, chị không có chút giáo dục nào, có tin tôi bẻ ngón tay chị không.” Tần Thanh Man quả thực ghét nhất là bị người ta dùng ngón tay chỉ thẳng mặt.
“Mày, mày mắng chửi người rồi, tao còn không thể dùng tay chỉ mày à.”
Vạn Lâm càng uất ức hơn, nhưng cũng không dám dùng tay chỉ Tần Thanh Man nữa, chỉ có thể hậm hực bỏ tay xuống.
Tần Thanh Man nghe thấy lời này của Vạn Lâm thì có lời nói rồi.
“Mắng chị thì làm sao, tôi không đánh chị đã tốt lắm rồi, mẹ tôi cưng chiều chị, đó là mẹ tôi, tôi cũng không phải cô của chị, sẽ không cưng chiều chị, lúc nhỏ tôi có gì chị cũng muốn giành với tôi, thứ tôi có, chị đòi có, tôi không có, chị cũng đòi có, nói ra tôi cũng muốn hỏi mẹ tôi ai mới là con ruột của mẹ.”
“Mày ghen tị cô tốt với tao.” Vạn Lâm đắc ý.
“Đúng tôi ghen tị, tôi họ Tần, tôi chảy dòng máu của nhà họ Tần, bất kỳ thứ đồ gì mấy người lấy đi từ tay mẹ tôi đều có một nửa họ Tần, một nửa đó thuộc về cha tôi, thuộc về tôi và Sở Sở.”
Tần Thanh Man thờ ơ liếc nhìn Vạn Lâm một cái, tầm mắt chuyển đến người Vạn Minh Tích.
Cô biết nguyên nhân nằm ở trên người Vạn Minh Tích.
Nếu mẹ nguyên chủ không cùng cha mẹ sinh ra với Vạn Minh Tích, nguyên chủ cũng sẽ không gặp bất công như vậy.
“Cho nên, mấy người biết vì sao tôi không giúp đỡ mấy người rồi, ngoài sự tuyệt tình của mấy người đối với nhà họ Tần chúng tôi, còn có ân oán hai mươi năm nay, tôi sớm đã nhịn mấy người đủ rồi, nếu không phải cái gọi là lời đồn đáng sợ, nếu không phải vì mẹ tôi, tôi đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Vạn mấy người rồi.”
Tần Thanh Man không giấu tình cảm chân thật của mình chút nào.
Cô tức giận vì nguyên chủ, cũng tức giận thay Sở Sở.
Vì sao vóc dáng Sở Sở thấp bé hơn bạn cùng trang lứa, nguyên nhân bên trong quá nhiều, đương nhiên cũng bao gồm mẹ nguyên chủ yêu thương nhà mẹ đẻ mình hơn.
Nếu không phải mẹ nguyên chủ mất lâu rồi, Tần Thanh Man thậm chỉ còn muốn chính miệng hỏi đối phương thử: Vì sao phải làm như vậy, cắt xén nguyên liệu của con mình đi cho con cái của anh em, nhận được cái gì?
Nhận được sau khi chết cả nhà anh em không chỉ không bằng lòng thêm đất lên mộ phần, cũng không nghe không hỏi han con cái của bà ấy sinh, lạnh lùng vô tình!
Người nhà họ Vạn cuối cùng cũng nghe được Tần Thanh Man chính miệng nói ra lời vạch rõ giới hạn, cũng làm rõ ân oán của hai nhà.
Vạn Minh Tích nhớ tới những cái tốt trước đây mỗi năm nhận được từ nhà họ Tần, trong nháy mắt mặt nóng lên, mẹ nguyên chủ từ lúc vào cửa nhà họ Tần đã bắt đầu trợ cấp cho nhà họ Vạn bọn họ.
Lúc mới bắt đầu trợ cấp cho cha mẹ, sau khi ông ta kết hôn lại bắt đầu trợ cấp cho ông ta.
Nói ra, sự trợ cấp của mẹ nguyên chủ cho nhà họ Vạn thật sự là qua hai mươi năm chưa từng gián đoạn.
“Xin lỗi.” Vạn Minh Tích cuối cùng cũng cam tâm tình nguyện nói một câu xin lỗi.
Tần Thanh Man không lên tiếng.
Nguyên chủ đã chết rồi, vóc dáng của Sở Sở cũng đã chịu ảnh hưởng, hậu quả đã thành, Vạn Minh Tích xin lỗi hay không đã không còn quan trọng.
“Tôi…”
Vạn Lâm nhìn sắc mặt thờ ơ của hai chị em muốn nói chút gì đó, cuối cùng lại mờ mịt không biết nên nói gì.
“Đi đi.” Tần Thanh Man không muốn dây dưa với người nhà họ Vạn nữa.