Tần Thanh Man tức giận: “Đủ rồi!”
Trong nháy mắt, cả phòng khách yên tĩnh lại, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên mặt của Tần Thanh Man.
Thậm chí Sở Sở đưa cái tay nhỏ ra len lén vỗ ngực mình một cái.
Đuôi của sói con dính chặt vào cái mông mũm mĩm cũng không vẫy nữa.
Tần Thanh Man đều nhìn thấy hết những chuyện mờ ám của Vạn Minh Tích và Hứa Liên Hoa, cũng biết người nhà này chẳng qua là dùng một cách khác để khiến cho mình thỏa hiệp, cô lại không phải nguyên chủ thật sự, cô không có chút tình cảm nào với người nhà họ Vạn, căn bản không thể lựa chọn thỏa hiệp.
“Diễn kịch nhiều như vậy được rồi, đừng trở mặt bằng không mấy người sẽ không chịu nổi.”
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man đe dọa người nhà họ Vạn.
Vạn Minh Tích và Hứa Liên Hoa chột dạ, ánh mắt Vạn Lương nhìn Tần Thanh Man cũng biết câu này có bao nhiêu trọng lượng.
“Tao…”
Vạn Lâm không phục, người nhà bọn họ dựa vào cái gì phải nghe Tần Thanh Man ra lệnh.
Kết quả hai bàn tay đồng thời bịt miệng cô ta lại.
Một cái là tay của Vạn Lương, một cái là tay của Hứa Liên Hoa.
Tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Man trừng phạt Ngô Viễn Minh như thế nào, bọn họ biết được trọng lượng của câu nói này.
“Một việc cuối cùng.”
Vạn Lương bịt miệng Vạn Lâm nghiêm túc nhìn Tần Thanh Man.
Ánh mắt Tần Thanh Man rất lạnh lùng: “Mấy người không có chỗ trả giá, muốn tự mình đi hay tôi mời mấy người đi.” Cô thật sự chán cả nhà họ Vạn này rồi, nếu sớm biết ngay cả đồn cũng không cho người nhà này vào còn bớt đi một số chuyện phiền phức.
“Tần Thanh Man, cầu xin em, một việc cuối cùng thôi.”
Vạn Lương cúi đầu.
Tần Thanh Man suy nghĩ liếc nhìn Vạn Lương một cái, lại cười liếc nhìn Vạn Lâm, cười nói: “Anh phí hết tâm tư tính toán, anh chắc chắn thành công để người khác chịu giúp anh không?” Nói xong thấy Vạn Lương sững sờ, lại bổ sung một câu: “Người nhà mấy người có đức hạnh gì thì tự mấy người rõ nhất, nịnh bợ, bạc bẽo, ích kỷ.”
Ba người nhà họ Vạn nịnh bợ, bạc bẽo, ích kỷ ở trong lời nói này của Tần Thanh Man trầm mặc.
Quả thực Tần Thanh Man nói không sai, bản tính của người nhà họ Vạn bọn họ chính là như vậy.
“Vậy thôi đi, ai có số phận của người nấy.” Vạn Lương cam chịu số phận buông tay đang bịt miệng Vạn Lâm ra, sau đó đi nhặt cái ghế đẩu trước đó Vạn Minh Tích đá bay đặt đàng hoàng bên lò lửa.
“A Lương…”
Vạn Minh Tích và Hứa Liên Hoa thấy dáng vẻ này của Vạn Lương cũng không biết rõ ý Vạn Lương là gì.
“Cha, mẹ, chúng ta đi thôi.” Vạn Lương đưa tay cho Vạn Minh Tích, anh ta biết lưng Vạn Minh Tích đau là giả.
“Nhưng…nhưng mà…”
Vạn Minh Tích còn muốn đấu tranh một chút, nói không chừng ông ta có thể dùng chuyện vết thương lưng lừa Tần Thanh Man giúp nhà bọn họ.
“Cha, cần gì phải làm khó coi đến như vậy, nhà họ Vạn chúng ta có hôm nay cũng là tự mình chuốc lấy, giống như em họ nói, gieo nhân nào thì gặt quả đó, là nhân quả.” Vạn Lương đã nhìn rõ sự tuyệt tình của Tần Thanh Man, cũng đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Chỉ cần Tần Thanh Man không muốn giúp, mặc kệ bọn họ dụ dỗ cũng vậy, đe dọa cũng thế, coi như là khổ nhục kế đối phương cũng sẽ không mềm lòng.
Thà khiến cho đối phương chán ghét bọn họ, còn không bằng thức thời buông bỏ.
Làm mất lòng đám người ở nông trường, dù sao cũng sẽ không mất mạng, nhưng nếu hoàn toàn làm mất lòng Tần Thanh Man, vậy thì khó nói rồi.
Một khắc này trong đầu Vạn Lương chợt hiện ra hình ảnh Ngô Vệ Dân.
Một người đã từng phách lối như thế cũng đã chết rồi, còn chết uất ức và bất lực như thế, cả nhà họ Ngô cũng sụp đổ, sụp đổ đến mức tan nát, anh ta đã sợ rồi, thực sự sợ Tần Thanh Man.
Vốn nghĩ hôm nay đến dùng kế lấy đau thương lừa người, không ngờ Tần Thanh Man mềm cứng không ăn, nếu đã như vậy, thì buông bỏ thôi.
Vạn Lương nghĩ rõ ràng điểm này, nhìn Vạn Minh Tích đưa tay ra lần nữa.
“Cha, chúng ta đi thôi.” Nán lại nữa quả thực rất khó coi.
“A Lương, Lâm Lâm, chuyện của Lâm Lâm thì sao?” Hứa Liên Hoa hiểu ý của Vạn Lương, nhưng vẫn nhớ Vạn Lâm không làm mất lòng Tần Thanh Man, Tần Thanh Man không chịu giúp đỡ bọn họ một lần, dù sao cũng không đến nỗi ngay cả Vạn Lâm cũng căm ghét chứ.
“Mẹ, thứ Lâm Lâm hưởng thụ chính là chúng ta cho.”
Vạn Lương thấy Hứa Liên Hoa còn chưa hiểu, không thể không nói thêm một câu.
Càng huống chi cái kiểu gia giáo không coi ai ra gì của Vạn Lâm vừa nãy đã khiến cho Tần Thanh Man bất mãn rồi.