“Không tồn tại cái gì trèo cao hay không trèo cao, nếu trước đây mọi người đã lựa chọn thì phải trả giá cho lựa chọn đó, sau này hai nhà chúng ta mạnh ai nấy yên ổn, không quấy rầy lẫn nhau, cũng coi như cho nhau một chút thể diện.” Giọng điệu và dáng vẻ của Tần Thanh Man vẫn rất bình tĩnh.”
“Tần Thanh Man, cháu phải tuyệt tình như vậy sao?”
Con ngươi của Vạn Minh Tích nhìn Tần Thanh Man bắt đầu đỏ lên, thậm chí Tần Thanh Man cũng có hơi lo lắng đối phương có đánh mình không.
Nhưng Tần Thanh Man cũng không bị dáng vẻ này của Vạn Minh Tích dọa sợ, vẫn rất bình tĩnh trả lời một câu: “Nhân quả.”
Vạn Minh Tích miễn cưỡng khống chế lý trí đá mạnh cái ghế bên cạnh một cái, chiếc ghế đẩu nhỏ trực tiếp bị ông ta ta một cái bay lên cao, sau đó đập mạnh vào vách tường, cuối cùng bịch một tiếng rơi xuống đất.
Vì việc này, Sở Sở ở trong phòng nghe thấy trực tiếp chạy ra ngoài.
Hai con ngỗng trong phòng khách vốn vô cùng cảnh giác với hai cha con nhà họ Vạn cũng mở cánh kêu quạc quạc quạc lên.
Sở Sở phóng rất nhanh giống như viên đạn nhỏ vậy.
Thứ nhanh hơn Sở Sở là sói con.
Sói con là động vật, năng lực nhận biết mạnh hơn, lúc cảm nhận được Vạn Minh Tích tràn đầy ác ý với Tần Thanh Man, cửa vừa mở ra, sói con đã chạy ra trước Sở Sở rồi.
Tục ngữ có câu “nghé mới sinh không sợ cọp”, dù chân nhóc con ngắn, nhưng di chuyển vô cùng nhanh.
Cộng thêm sức mạnh của tứ chi, trực tiếp đập vào bàn chân của Vạn Minh Tích, dưới chân Vạn Minh Tích đau nhói, còn chưa kịp la lớn, Sở Sở đã vọt tới rồi.
Sở Sở lùn, đương nhiên lực tác động ở phía dưới.
Vạn Minh Tích đứng không vững căn bản không ngờ tới Sở Sở sẽ đâm vào mình trực tiếp ngã về phía sau.
Trong lúc sợ hãi, Vạn Minh Tích chỉ kịp bắt lấy Vạn Lương ở bên cạnh.
Một người kéo một người, hai cha con khỏe mạnh ngã nhào trong phòng khách nhà họ Tần.
“Mấy người làm gì vậy!”
Lúc này màn cửa vén lên, Vạn Lâm và Hứa Liên Hoa đi nhà vệ sinh đã quay lại, nhìn thấy Vạn Minh Tích và Vạn Lương ngã nhào trên đất, hai mẹ con nhanh chóng chạy qua đỡ, đồng thời Vạn Lâm cũng tức giận trừng Tần Thanh Man.
Thật giống như Tần Thanh Man là kẻ cầm đầu gây chuyện.
Tần Thanh Man không làm gì hết đối mặt với ánh mắt của Vạn Lâm chân mày cũng không nhíu một cái.
Với những người không muốn quan tâm tới, cô không định trao đổi quá nhiều với đối phương.
“Ôi, ai ui, cái lưng của tôi, cái lưng của tôi sắp gãy rồi, ai ui—” Vạn Minh Tích dùng tay đỡ lưng mình không ngừng kêu thảm thiết.
“Ông à, ông không sao chứ!”
Hứa Liên Hoa bị Vạn Minh Tích dọa sợ không nhẹ, vội đưa tay ra sờ sau lưng Vạn Minh Tích.
Vạn Minh Tích dùng ta chặn lại theo bản năng.
Vợ vừa mới ở bên ngoài về, đôi tay lạnh như băng vậy.
Hứa Liên Hoa bị Vạn Minh Tích ngăn như vậy lập tức nhạy bén, vẻ mặt suy sụp, vẻ mặt như đưa đám kêu lên: “Ông à, nếu cái lưng này của ông hỏng rồi cuộc sống sau này phải làm sao đây, công việc chắc chắn chậm trễ, còn phải dưỡng bệnh, hu hu…”
Vạn Lâm lại không biết cha mẹ đang diễn, vừa nghe thấy lời của Hứa Liên Hoa thì cuống cuồng.
“Tần Thanh Man, mày dám đánh cha tao ư?”
“Hừ, rõ ràng là cha chị muốn đánh chị tôi, một người đàn ông cố ý té một cái lừa người, thật sự chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy.” Sở Sở thích hóng hớt chuyện không phải nghe cho có, cũng học được không ít.
Trở tay chụp một cái mũ lớn cho Vạn Minh Tích.
Dù sao người đẩy là cậu, không có chút liên quan nào tới chị cậu cả.
“Mày nói cái gì, đứa nhóc con mày nói lại lần nữa?” Vạn Lâm không ngờ tới Sở Sở sẽ tiếp lời mình mắng chửi người, lập tức đứng dậy bắt đầu vén ống tay áo, nhìn dáng vẻ định dạy dỗ Sở Sở.
Sở Sở xẹt một cái liền trốn sau lưng Tần Thanh Man.
Sói con cũng bắt chước trốn sau lưng Tần Thanh Man ló đầu ra nhe răng trợn mắt với người nhà họ Vạn.
Sói con không vui, nó không thích người nhà họ Vạn.
Vào lúc này, trong phòng khách ngoài tiếng kêu thảm thiết của Vạn Minh Tích, than khóc của Hứa Liên Hoa, còn có tiếng kêu lớn của hai con ngỗng, tiếng Vạn Lâm muốn dạy dỗ của Sở Sở, tiếng bất mãn cãi lại của Sở Sở, tiếng gào của sói con…
Vô số âm thanh gom chung một chỗ, lộn xộn lung tung.