Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 432

Chương 432 -
Chương 432 -

Lời của Tần Thanh Man khiến cho Vạn Lương không biết nên tiếp lời như thế nào, thực ra nhà bọn họ căn bản không cần Vệ Lăng mở miệng giúp, chỉ cần quan hệ hai nhà tốt, qua lại nhiều một chút, người ở nông trường gây khó dễ cho nhà bọn họ hiển nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.

Nhưng Vạn Lương nhìn ra ngay cả chuyện này Tần Thanh Man cũng không muốn giúp.

“Em họ, anh biết là nhà bọn anh có lỗi với em và Sở Sở, là trước kia bọn anh nịnh bợ quá mức, nhưng con người ai mà không có sai lầm, em có thể xem thân phận chúng ta có cùng huyết thống giúp đỡ bọn anh một lần, một lần cuối cùng.” Sau cùng Vạn Lương vẫn nói ra mục đích cuối cùng khi đến đồn Kháo Sơn.

Tần Thanh Man lạnh nhạt nhìn Vạn Lương, nói: “Người mọi người xin lỗi không phải em hay Sở Sở, mà là mẹ em.”

Mẹ nguyên chủ thật sự rất tốt với Vạn Minh Tích, đáng tiếc Vạn Minh Tích không coi nguyên chủ và Sở Sở là người thân thật sự.

“Em họ, nếu em không giúp, nhà bọn anh có thể sẽ bị đuổi khỏi nông trường.” Vạn Lương vẫn nỗ lực lần cuối cùng.

“Gieo nhân nào thì gặt quả ấy.” Tần Thanh Man đang nói cho Vạn Lâm biết nhân quả là gì, mấy nghìn công nhân nông trường, cũng không phải ai cũng có quan hệ, vì sao người khác có thể an ổn ở lại nông trường, làm việc thật tốt, vì sao người nhà họ Vạn bọn họ lại không thể, đây mới là mấu chốt.

Lòng Vạn Lương hoàn toàn nguội lạnh.

“Thanh Man, có phải cháu không định nhận người cậu này không.” Vạn Minh Tích ở bên cạnh vốn vẫn luôn im lặng, nhưng nghe đến hiện tại cũng coi như hiểu được thái độ Tần Thanh Man đối với nhà bọn họ là gì.

Tần Thanh Man thấy cuối cùng Vạn Minh Tích cũng nói rõ ràng ra, nên cô cũng dứt khoát nói rõ: “Cháu không muốn hổ thẹn với tổ tiên nhà họ Tần.”

Ý nghĩa chính là từ chối nhà họ Vạn trước, nhà họ Tần bọn họ không có khả năng bị bắt nạt rồi không biết xấu hổ đến thân cận.”

“Tần Thanh Man, cháu nói lời này không có lỗi với mẹ cháu sao?” Vạn Minh Tích đứng dậy bất mãn trừng mắt nhìn Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man cười: “Cậu có cần đi đến trước mộ phần của mẹ cháu hỏi bà ấy không, bà ấy hết lòng hết dạ đối xử tốt với mọi người như vậy, bà ấy đã nhận được lợi ích gì rồi? Cậu hỏi bà ấy thêm xem dưới suối vàng có hối hận trước kia giúp đỡ mọi người như thế không.”

“Cháu…”

Vạn Minh Tích bị miệng lưỡi bén nhọn của Tần Thanh Man chọc giận đến mức sắc mặt khó coi.

“Cha, cha đừng nói nữa, là chúng ta có lỗi với em gái họ, em trai họ, người chúng ta càng có lỗi hơn là cô, trước kia cô tốt với nhà chúng ta như thế, là chúng ta không cảm ơn, là chúng ta nịnh bợ làm tiểu nhân, hôm nay chúng ta không thể trách em họ không nhận chúng ta, đều là chúng ta tự tìm.”

Vạn Lương vội vàng đúng dậy kéo Vạn Minh Tích, anh ta sợ cha anh ta kích động.

Đương nhiên, lời nói cũng vô cùng hiểu lý lẽ.

Tần Thanh Man biết Vạn Lương đang đi đường vòng chơi bài tình cảm, cũng không bị lay động, giọng nói vẫn lạnh lùng như thế: “Từ năm ngoái ngày giỗ của cha mẹ cháu mọi người không đến, cháu đã thề với ông bà tổ tiên nhà họ Tần cháu từ nay về sau hai nhà cả đời sẽ không qua lại với nhau.”

“Tần Thanh Man, cháu làm đến mức tuyệt tình như vậy sao?”

Lúc Vạn Minh Tích nói câu này ngực đã phập phồng rồi, có thể thấy trong lòng ông ta đang mất bình tĩnh cỡ nào.

“Có một số thứ nhìn rõ rồi thì không cần thân cận nữa để sỉ nhục chính mình.” Tần Thanh Man kiên quyết vạch rõ giới hạn với nhà họ Vạn.

“Trên người cháu và Sở Sở có chảy dòng máu của nhà họ Vạn chúng ta, cái này không rửa sạch được!” Vạn Minh Tích thật sự không cam tâm, nếu Tần Thanh Man không giúp đỡ, cuộc sống của cả nhà bọn họ ở nông trường thật sự vô cùng khổ sở.

Rất khó kiên trì tiếp.

Tần Thanh Man không định nuôi hy vọng cho người nhà họ Vạn, nói rõ ràng: “Nếu như có thể, cháu và Sở Sở đều không muốn chảy dòng máu giống với mọi người chút nào.” Cô thật sự khinh thường thói nịnh bợ của người nhà họ Vạn.

Nếu đối phương nịnh bợ có khí khái một chút nói không chừng cô còn coi trọng một chút, kết quả tất cả người nhà họ Vạn đều là thứ hèn nhát ai được lợi thì phục tùng.

“Được, tốt, tốt lắm Tần Thanh Man, cháu có bản lĩnh, chúng ta không trèo cao được.”

Sau khi Vạn Minh Tích tức giận lời nói cũng bắt đầu cứng rắn.

Bình Luận (0)
Comment