Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 439

Chương 439 -
Chương 439 -

Hai vợ chồng đã không gặp nhau nửa tháng cũng không thể nói rõ được ai là người chủ động trước, nỗi nhớ khiến hai người dính sát lại với nhau, trên giường không còn Sở Sở làm "bóng đèn" nữa, vợ chồng hai người cũng bớt e dè đi rất nhiều.

Nụ hôn này hết sức kịch liệt, cũng rất cháy bỏng, đến cuối cùng khi hai người dừng lại rồi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nhau.

Gấp gáp, mang theo sự khắc chế khi chưa được thoả mãn.

Điều mà Tần Thanh Man và Vệ Lăng cùng lúc nghĩ đến chính là đã sắp đến năm mới rồi, phải mau chóng chuẩn bị xây dựng ngôi nhà của mình thôi, nếu không hai người bọn họ sớm muộn gì cũng bị "tra tấn" đến chết mất.

Thánh nhân cũng đã nói ham muốn ăn uống và sắc dục là bản tính bình thường của con người, bọn họ là những người trẻ tuổi khoẻ mạnh có thất tình lục dục cũng là chuyện đương nhiên.

Tay Vệ Lăng giữ lấy eo Tần Thanh Man, ôm chặt người vào trong lòng.

Hắn không nỡ buông cô vợ ở trong lòng mình ra.

Tần Thanh Man cũng vòng tay ôm chặt lấy Vệ Lăng, chẳng qua cô không ôm eo Vệ Lăng, mà ôm thật chặt lên bờ lưng của hắn, đầu gác lên vai Vệ Lăng, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt Vệ Lăng.

"A Lăng."

Giọng nói của Tần Thanh Man lúc này có chút trầm thấp, lại mang theo chút khàn khàn nghẹn ngào sót lại sau khi tình cảm dâng trào.

"Vợ ơi." Vệ Lăng ôm chặt vòng tay lại, tay hắn có thể cảm nhận được vòng eo của Tần Thanh Man mảnh khảnh nhỏ nhắn biết bao nhiêu, vòng eo thon gọn như vậy nhưng lại có sức dẻo dai vô cùng bền bỉ, có thể cho hắn tùy ý uốn nắn.

"Vợ ơi, đầu xuân sang năm chúng ta sẽ dựng nhà nhé." Vệ Lăng cố gắng khống chế xúc động của bản thân, cũng hết sức chịu đựng da đầu tê dại, chút mập mờ thoáng qua rồi dừng lại khiến hắn càng muốn khao khát nhiều hơn đối với Tần Thanh Man.

Tần Thanh Man không nghĩ tới Vệ Lăng sẽ nói thẳng những lời này ra.

Nụ cười nhẹ không khống chế nổi tràn ra khỏi bờ môi.

"Sao vậy, em không muốn sao?" Môi Vệ Lăng dán sát tới bên tai Tần Thanh Man, nhẹ nhàng hỏi, mà câu hỏi này khi hỏi ra cũng là một lời hai ý.

Bất kể kiếp trước hay kiếp này , Tần Thanh Man đều đã là người trưởng thành, đương nhiên hiểu được ám chỉ trong lời nói của Vệ Lăng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên bờ ngực rộng lớn ấm áp.

"Muốn."

Lời này là Tần Thanh Man trả lời Vệ Lăng.

"Vợ ơi, anh cũng muốn, anh muốn em đến cả người đều phát đau." Vệ Lăng lại mãnh liệt ôm chặt lấy Tần Thanh Man lần nữa, cơ thể hai người dán sát chặt chẽ với nhau, đồng thời cũng có thể cảm nhận được những biến hoá trên cơ thể của đối phương.

Hô hấp gấp gáp của Tần Thanh Man khiến cho ngực cô trở nên căng đầy.

Sự căng đầy này kích thích cả người Vệ Lăng, làm hắn càng thêm căng thẳng.

Cơ bắp cả người đều đang căng cứng, từ trong ra ngoài, đúng là giống y như lời Vệ Lăng nói, muốn đến cả người đều đau.

"Vợ à, em thật nghịch ngợm."

Vệ Lăng quay đầu bắt giữ lấy đôi môi của Tần Thanh Man, hàm răng trắng muốt như có như không cắn lên cánh môi đầy đặn, hắn là đang "trừng phạt" Tần Thanh Man.

"Ưm ——"

Tiếng rên rỉ của Tần Thanh Man trở nên lạc giọng, cảm giác được hơi thở của Vệ Lăng cũng càng thêm nóng bỏng.

Sự nóng bỏng này tựa như lan tới bờ môi cô, cũng nung nóng linh hồn cô.

Cả linh hồn đều trở nên run rẩy.

Sự run rẩy đến từ linh hồn đã tác động đến cảm nhận của cơ thể.

Tần Thanh Man cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cô chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ có một ngày chỉ ngửi hơi thở thở ra của Vệ Lăng thôi đã làm cho cô run rẩy cả người lẫn trong lòng, sự run rẩy này đã khiến cô chạm đến niềm vui vẻ cực hạn.

"A...... A Lăng."

Tần Thanh Man cắn chặt lấy môi dưới của mình, nhưng bởi vì môi của Vệ Lăng vẫn đang du ngoạn bên môi cô, cô vừa cắn một cái này, liền cắn phải bờ môi của Vệ Lăng.

Đây là một kiểu biểu hiện của sự tham hoan đến tột độ.

Sau một lúc, vợ chồng hai người không thể không buông nhau ra, nằm thẳng trên giường mỗi người tự bình phục hơi thở và cảm xúc của mình.

Bọn họ lo lắng nếu còn tiếp tục ôm nữa thì sẽ lau súng cướp cò mất.

Hai bên đã quyết định đợi sau khi có nhà của riêng của mình mới thực hiện đến bước cuối cùng, cho nên nhất định phải tuân theo nguyên tắc nói được làm được, Vệ Lăng không muốn Tần Thanh Man mang thai mà còn phải bận rộn việc xây dựng nhà cửa của mình, như vậy sẽ khiến vợ vô cùng mệt mỏi.

Phải nói rằng Vệ Lăng là một người vô cùng tự tin, đồng thời cũng hết sức kỷ luật.

"A Lăng, bọn Tiểu Hắc thực sự đi rồi sao?" Lúc này Tần Thanh Man thực sự không thể nào ngủ được, nhưng cũng không muốn cùng Vệ Lăng chơi " trò chơi nguy hiểm" nữa, cho nên dứt khoát hỏi ra điều mà cô vẫn luôn thắc mắc.

"Ừm, đi thật rồi, anh tự mình tiễn bọn chúng đi."

Bình Luận (0)
Comment