Tay Vệ Lăng ở dưới chăn len lén duỗi ra nắm lấy tay của Tần Thanh Man.
Hắn cũng không phải muốn hai người lại làm thêm chút gì đó, thực ra hắn cũng sợ bị kích thích, nhưng hắn vẫn muốn kề sát bên Tần Thanh Man, nắm lấy bàn tay khiến hắn mơ tới hàng đêm.
Tay của Tần Thanh Man cảm nhận được chút thô ráp ở trong lòng bàn tay của Vệ Lăng, nói tiếp: "Theo anh thì bọn Tiểu Hắc có quay trở lại nữa không?" Câu này của cô là hỏi cho nhóc sói con, nhóc sói con vẫn là một đứa trẻ sơ sinh đã bị bỏ rơi, cô rất đau lòng.
Vệ Lăng thực sự không biết trả lời câu hỏi này của Tần Thanh Man như thế nào, dừng lại một lúc rồi lại một lúc rồi mới nói: "Anh cũng không biết bọn Tiểu Hắc có còn quay lại nữa không?" Việc này hắn thực sự đúng là không biết.
"Vâng." Tần Thanh Man cũng không hỏi nữa.
Thực ra bất kể bọn Tiểu Hắc có quay trở lại hay không, thì nhóc sói con cũng không thể nào trở về được tộc đàn kia nữa, bởi vì tộc đàn này đã có sói đầu đàn rồi, sói đầu đàn đời tiếp theo chính là anh em của nhóc sói con, anh em gặp nhau, có lẽ sẽ xảy ra xung đột.
Vệ Lăng có thể cảm nhận được sự mất mát trong lòng Tần Thanh Man, nghiêng người ôm vợ vào trong lòng để an ủi.
Lúc này, có thể là do nói tới chủ đề tương đối nặng nề, cho nên cơ thể vợ chồng hai người cũng không còn xúc động nữa.
"Vợ ơi." Bàn tay Vệ Lăng nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tần Thanh Man.
Cái vuốt rất nhẹ, rất nhẹ, mang theo sự dịu dàng chỉ thuộc về hắn.
"Sao vậy? A Lăng?" Tần Thanh Man có thể cảm giác được lúc này Vệ Lăng có lời muốn nói với mình, hơi điều chỉnh lại vị trí nằm của mình một chút, kề đầu sát bên cổ Vệ Lăng, chăm chú lắng nghe.
"Vợ ơi, anh tìm thấy Tề Vệ Anh rồi." Giọng nói dễ nghe của Vệ Lăng vang lên bên tai Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man phản ứng mất một lúc mới nhớ ra được Tề Vệ Anh là người nào.
"Anh ta ở đâu, kết hôn rồi chứ?" Trong đầu Tần Thanh Man hiện lên bóng dáng của Hoàng Uyển Thanh, Hoàng Uyển Thanh mặc dù là người tới từ thành phố, nhưng cô ấy là một cô gái rất dễ mến, cô không muốn một cô bé trong sáng đơn thuần như vậy bị tổn thương.
"Vẫn chưa kết hôn, nhưng so với chuyện kết hôn còn nghiêm trọng hơn."
Ngữ khí của Vệ Lăng có chút trùng xuống.
Trong lòng Tần Thanh Man đột nhiên nhanh chóng nảy lên một cái, nói đùa: "Anh không phải sẽ nói với em rằng, cái người đàn ông tên là Tề Vệ Anh kia bị trí nhớ quên mất Hoàng Uyển Thanh cho nên mới vẫn luôn không liên hệ với cô ấy đấy chứ?"
"Không phải." Vệ Lăng cạn lời nhìn vợ mình, hắn không nghĩ tới vợ mình còn có thể nói đùa như vậy.
"Vậy thì là cái gì?" Tần Thanh Man thực sự rất tò mò.
Vệ Lăng cũng không tiết lộ thẳng ra, mà tiếp tục nói đến chủ đề khác, "Vốn dĩ khi Hoàng Uyển Thanh gặp chuyện ở Bạch thành, người nhà của cô ấy đã đang trên đường đi đến Bạch thành rồi, nhưng suốt nhiều ngày như vậy, người nhà của Hoàng Uyển Thanh lại vẫn chưa tới đây."
Trong lòng Tần Thanh Man có dự cảm không hay, "Cái người Tề Vệ Anh này gặp chuyện có phải là có liên quan đến Hoàng Uyển Thanh đúng không?" Nếu không thì cô cũng không có cách nào tưởng tượng ra được tại sao người nhà của Hoàng Uyển Thanh xuất phát nhiều ngày như vậy rồi mà không biết tại sao mãi vẫn chưa thể tụ họp được với Hoàng Uyển Thanh.
"Đúng vậy."
Lần này Vệ Lăng cũng không tiếp tục vòng vo nữa, mà nói luôn: "Đôi chân của Tề Vệ Anh gãy rồi."
Tần Thanh Man:...Trong lòng lạnh mất một nửa.
Thời gian quen biết giữa cô với Hoàng Uyển Thanh mặc dù không lâu lắm, nhưng cô biết rất rõ Hoàng Uyển Thanh là người có tính cách như thế nào.
Đừng thấy Hoàng Uyển Thanh có những lúc rất đơn thuần, cũng rất ngây thơ mà nhầm, cô ấy thực ra là một người hết sức cố chấp.
Loại cố chấp này không phải ở trong cuộc sống sinh hoạt, mà là đến từ phương diện cảm xúc.
Ví dụ như việc cô ấy tin lời anh trai hàng xóm lúc nhỏ nói sẽ cưới cô ấy, cô ấy không chỉ nhớ kỹ, mà còn rất tin tưởng, thậm chí sau khi trưởng thành rồi còn đi tìm người này, bởi vậy có thể thấy được về mặt tình cảm Hoàng Uyển Thanh là một người vô cùng cố chấp.
"Tề Vệ Anh cứu được Hoàng Hải Quân." Vệ Lăng nói tiếp, hắn biết Tần Thanh Man đang nghe, lại giải thích: "Hoàng Hải Quân là anh cả của Hoàng Uyển Thanh."
Tần Thanh Man đột nhiên nhịn không được ôm chặt lấy Vệ Lăng.
Cô không hỏi nguyên nhân vì sao, bởi vì cô biết Vệ Lăng nhất định sẽ nói tiếp.
"Hoàng Hải Quân vốn dĩ là muốn trực tiếp đi đến Bạch thành để tìm Hoàng Uyển Thanh, dự tính đưa Hoàng Uyển Thanh trở về Kinh thành, kết quả là trước khi lên xe có gặp Cao Diệp Phương một lần." Vệ Lăng giải thích nói: "Cao Diệp Phương là chị họ của Hoàng Uyển Thanh, cũng chính là cái cô đổi địa điểm vùng thôn xã phải đi với Hoàng Uyển Thanh đó."