Tần Thanh Man cùng Trương Hồng Mai tán gẫu thêm vài câu rồi mới dắt Sở Sở về nhà, còn về phần Đô Đô, hiện tại đang ở trong áo bông của Sở Sở.
Một nắm béo mũm mĩm, Sở Sở ngày nào cũng ôm mà không hề kêu mệt.
Tần Thanh Man nghĩ tới Vệ Lăng buổi tối sẽ trở về ăn cơm, cũng không cố ý nấu đồ ăn thịnh soạn, chủ yếu là bởi vì điều kiện không cho phép, đừng thấy nhà cô có nhiều thịt hơn rất nhiều so với nhà người khác, nhưng nguồn cung thường xuyên thiếu hụt, cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được thịt.
Cho nên bữa tối Tần Thanh Man sẽ hấp bánh bao.
Bánh màn thầu được làm từ mì ngũ cốc, món ăn phong phú lên một chút, hầm một ít xương sườn.
Xương sườn phơi khô bằng gió chứ không hong khói.
Từ mấy ngày trước Tần Thanh Man đã muốn nếm thử hương vị của xương sườn khi được nấu theo cách thức này rồi, chẳng qua là Sở Sở bảo muốn đợi Vệ Lăng, cho nên hôm nay cô mới làm.
Xương sườn hầm với củ cải trắng, ăn ngon cực kỳ.
Ở sư bộ XXX, Vệ Lăng ăn chung bữa trưa cùng với mấy người Đỗ Hoành Nghị.
Gần sát cuối năm, nhiệm vụ của sư bộ cũng không còn nặng như trước nữa, cộng thêm lại tới những ngày tuyết lớn ngập núi, cho nên mọi người đều là dẫn theo đoàn rồi huấn luyện trong doanh trại.
Vừa tới giờ ăn cơm, Đỗ Hoành Nghị cùng với Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương đã hẹn nhau xuất hiện bên cạnh Vệ Lăng.
Ba người đều biết đêm qua Vệ Lăng về nhà ở.
Lần về nhà này nhất định sẽ kèm theo phúc lợi.
Nhớ lại tay nghề nấu nướng của Tần Thanh Man, ánh mắt của ba người sáng rực nhìn chằm chằm vào hộp cơm của Vệ Lăng.
Hộp cơm lớn cực kỳ, vừa nhìn là biết mang cơm từ nhà đến.
Cướp thôi!
Đỗ Hoành Nghị dùng ánh mắt quét về phía Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương.
Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng rục rịch muốn hành động, nhưng nghĩ tới bọn họ cho đến nay vẫn chưa từng chiếm được chỗ tốt gì từ trong tay Vệ Lăng, cho nên hai người vẫn hơi do dự, bởi vì do dự như vậy, cho nên cũng không nhào qua ngay lập tức.
Đối với sự tự giác của mấy người Đỗ Hoành Nghị, Vệ Lăng khá là hài lòng.
Sau đó lần lượt lấy ra thêm ba hộp cơm thật lớn nữa từ dưới bàn, rồi đẩy qua đó.
"Của bọn tôi sao?" Đỗ Hoành Nghị vượt lên trước một bước che lấy một hộp cơm, ánh mắt nhìn về phía Vệ Lăng cũng mang theo sự cảm kích nồng đậm.
Từ khi được ăn món ăn do Tần Thanh Man làm, anh ấy càng ngày càng ghét bỏ đồ ăn ở trong nhà ăn.
"Vợ tôi gửi tôi mang tới cho các cậu, mau chóng ăn đi." Vệ Lăng nói xong cũng mở hộp cơm của mình ra.
A cái bánh bao lớn, còn có nửa non hộp thịt kho tàu.
"Của tôi vì sao không có thịt kho tàu thế?"
Đỗ Hoành Nghị mở hộp cơm của mình ra so sánh, đôi mắt trợn tròn hết cả lên.
Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng nhanh chóng mở nắp hộp cơm của mình lên nhìn, trong hộp cơm của bọn họ cũng không có thịt kho tàu.
"Là bởi vì các cậu không có vợ." Vệ Lăng đã xem qua hộp cơm của ba người từ trước rồi, đương nhiên biết hộp cơm của mọi người có sự khác nhau, cảm nhận được sự khác biệt, trong lòng hắn vô cùng đắc ý và vui vẻ.
Vợ hắn thật là tốt, còn biết "phân biệt đối xử".
Đỗ Hoành Nghị nhìn thấy khuôn mặt không có biểu tình gì ( thực tế là đầy vẻ tự hào) của Vệ Lăng, vô cùng muốn cầm hộp cơm trên tay đập lên đầu cái tên Vệ Lăng này.
Quá đáng lắm, không phải chỉ là có vợ thôi sao, có cái gì đặc biệt hơn người chứ.
Vệ Lăng đã thể hiện cho "ba tên đàn ông cô đơn" biết rõ có vợ là một chuyện lợi hại đến nhường nào một cách hoàn hảo.
Bánh bao và thịt kho tàu đã được gác lên bếp lò để hâm nóng từ sớm dần dần tỏa ra hương thơm nức mũi, kiểu đồ ăn mang theo hương vị của tình yêu như thế này không phải "người đàn ông cô đơn" nào cũng có thể làm ra được, Vệ Lăng đắc ý bắt đầu ăn.
Một miếng bánh bao lớn vào trong miệng.
Cả miệng béo ngậy, sướng ghê.
Thịt ba chỉ hoà quyện với các loại nấm làm cho thịt thơm đến mức khiến cho Vệ Lăng tiếc rằng tốc độ nhai nuốt của mình không đủ nhanh, một miếng bánh bao thịt, một miếng thịt kho tàu, cho dù không có rau củ, Vệ Lăng cũng ăn đến mức cả mặt tràn đầy say mê.
Hoàn toàn không cảm thấy ngấy.
Ở thời đại này ai cũng thiếu chất béo, chỉ nên cho dù có ăn ngấy một chút cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Tần Thanh Man biết rõ điều này cho nên mới cho Vệ Lăng mang thịt kho tàu, dù sao thì rau củ cũng khó mang theo, nếu hâm nóng rau củ thêm lần nữa đoán chừng đã sớm bị héo úa rồi, còn không bằng mang theo thịt, cùng lắm thì Vệ Lăng lấy rau ở nhà ăn sư bộ để ăn.