Mấy người Đỗ Hoành Nghị nhìn thấy Vệ Lăng ăn đến sung sướng, liền mau chóng đặt hộp cơm của mình lên trên bếp lò để hâm nóng.
Vệ Lăng biết chắc đến giờ cơm mấy người Đỗ Hoành Nghị sẽ đến phòng làm việc của mình, cho nên cũng không hâm nóng bánh bao giúp ba người này, mà dự tính để ba người tự mình ăn cơm.
Điều này giúp hắn thu được lãi, cũng giúp hắn khoe ân ái trá hình.
Ai bảo ba người này không mau chóng đi tìm vợ đi, còn phải phiền vợ hắn nấu cơm cho.
Vệ Lăng là một người rất có tầm nhìn, vui vẻ thỏa mãn ăn bánh bao và thịt kho tàu trong hộp cơm của mình, làm ba người Đỗ Hoành Nghị đang thèm ăn chỉ hận không thể đánh cho Vệ Lăng một trận.
Nhưng ba người tự đánh giá giá trị vũ lực của mình một lúc, cuối cùng ba người đành cuốn cờ im tiếng lặng lẽ kết thúc cuộc chiến tranh chưa phát động.
Chẳng còn cách nào khác, bất kể bọn họ từng người đối chiến với Vệ Lăng, hay là phối hợp với nhau đánh hỗn chiến, thì cũng đều không phải là đối thủ của Vệ Lăng, Vệ Lăng cứ tựa như gặp mạnh lại càng trở nên mạnh hơn.
"Lão Vệ, cho xin miếng thịt đi."
Xung quanh tầm mũi của Đỗ Hoành Nghị đều là mùi hương thơm ngon của thịt kho tàu, nhịn không được đòi hỏi với Vệ Lăng.
"Không được, đây là đồ vợ tôi đặc biệt làm cho tôi." Đối với những thứ liên quan đến Tần Thanh Man, Vệ Lăng rất keo kiệt.
"Chỉ một miếng thôi mà."
Đỗ Hoành Nghị cảm thấy nước miếng trong miệng ứa ra càng nhiều hơn, bụng cũng sôi lên ùng ục.
"Tự đi tìm vợ đi." Vệ Lăng bảo vệ đồ ăn chặt chẽ, tốc độ nhai nuốt trong miệng cũng trở nên nhanh hơn.
"Lão Đỗ, thôi kệ đi, mau chóng ăn phần của chúng ta đi."
Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng không giống với Đỗ Hoành Nghị, hai người đã vô cùng thoả mãn rồi.
Tần Thanh Man chỉ "phân biệt đối xử" giữa mấy người ở phần thịt kho tàu thôi, còn bánh bao thì giống nhau, mà đây cũng là cách để Tần Thanh Man cho mấy người thấy rõ thái độ của mình.
Cô có thể làm cơm cho mấy người Đỗ Hoành Nghị ăn, nhưng trong mắt cô mấy người này vĩnh viễn không thể nào vượt qua được Vệ Lăng.
Vệ Lăng thấy Đỗ Hoành Nghị vẫn còn đang thèm thuồng chỗ thịt kho tàu còn thừa trong hộp cơm của mình, nhịn không được bật cười, "Lão Đỗ, tôi khuyên cậu một câu, mau ăn đi." Nói xong lại lần nữa mạnh mẽ cắn một miếng bánh bao ở trong tay.
Hắn ăn sớm hơn so với mấy người, đã sắp ăn xong rồi.
"Vì sao thế?" Bộ não vì miếng ăn của Đỗ Hoành Nghị căn bản không nghĩ được nhiều.
Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương sau khi nghe xong lời này mặt liền biến sắc, hai người cũng không để ý bánh bao đã hâm nóng đủ độ chưa, liền nắm lấy một cái bánh bao cho vào miệng gặm.
"Các cậu như này là?"
Đỗ Hoành Nghị càng ngờ vực hơn.
Bên trong bánh bao có thịt, thời tiết ở đây lạnh, dầu mỡ đều kết dính lại với nhau, đương nhiên phải hâm nóng hoàn toàn lên thì ăn mới ngon hơn.
"Bởi vì tôi đã ăn sắp xong rồi." Vệ Lăng thấy Đỗ Hoành Nghị vẫn còn chưa phản ứng được, không thể không ám chỉ thêm một câu nữa.
"Vãi!"
Sắc mặt Đỗ Hoành Nghị đột nhiên thay đổi, kịp thời lấy lại phản ứng.
Bắt lấy hộp cơm trên bếp lò ôm kín vào trong lòng rồi lao ra cửa lớn phòng làm việc.
"Rầm——"
Tiếng mở cửa vang lên, nhưng cũng không phải là do Đỗ Hoành Nghị mở , mà là do hai người đang đứng ở cửa đẩy ra.
"Đại……đại đoàn trưởng, ủy viên chính trị." Lúc này Đỗ Hoành Nghị hối hận đến xanh cả ruột.
Sao anh ấy lại nói nhảm nhiều như vậy chứ, nếu mà nói ít đi một chút, có phải đến bây giờ ít nhất cũng phải ăn xong được một cái bánh bao rồi không.
"Giao hộp cơm ra đây mau."
Lời này là do ủy viên chính trị Trương nói, từ khi cùng Vương Thừa Bình cướp sủi cảo chiên của Vệ Lăng một lần, vị ủy viên chính trị bình thường luôn hào hoa phong nhã dường như cũng không còn nghiêm chỉnh như vậy nữa khi ở trước mặt mấy người bọn họ.
"Uỷ viên chính trị!" Đỗ Hoành Nghị khóc không ra nước mắt.
Còn về phần Vương Thừa Bình, đã sớm vòng qua người Đỗ Hoành Nghị lao về phía Vệ Lăng.
Bởi vì hương thơm ở chỗ của Vệ Lăng là đậm vị nhất, ông ấy đã ngửi được mùi thịt kho tàu nồng đậm rồi.
Vệ Lăng đã tính toán kỹ từ sớm, cộng thêm đôi tai nhanh nhạy, một miếng thịt kho tàu cuối cùng nhẹ nhàng tiến vào trong miệng, sau đó nhìn về phía Vương Thừa Bình chậm rãi nhai nuốt.
Vương Thừa Bình nhìn Vệ Lăng, rồi lại nhìn một miếng bánh bao còn thừa trên tay Vệ Lăng, tức giận lắm rồi đấy.
Xem như ông ấy đã nhìn ra, thằng ranh con này là cố tình chọc tức ông ấy đây mà.
"Cháu cố ý phải không!"
Vương Thừa Bình cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi Vệ Lăng.