Còn không phải sao, Trịnh Mỹ Cầm vốn dĩ đã vô cùng sùng bái Tần Thanh Man, lại thêm lời căn dặn của thím Quế Anh, cho nên đối với Tần Thanh Man lại càng nhiệt tình hơn.
"Thanh Man, mẹ chị vẫn tốt lắm, chị nghe nói ở nhà cái gì bà ấy cũng có thể làm, mấy ngày đầu còn ra bờ giếng lấy nước, suýt chút nữa dọa sợ chị dâu của chị." Đối với sức khỏe của mẹ mình, Trịnh Mỹ Cầm nắm chắc vô cùng.
Tần Thanh Man cũng có nhận thức mới đối với thể chất của thím Quế Anh.
Xem ra ở đồn Kháo Sơn không chỉ đàn ông mới có thể lực tốt, mà đến sức khỏe của những người phụ nữ thực sự cũng không tồi.
Nói xong chuyện của thím Quế Anh, Tần Thanh Man hỏi đến chuyện điểm thanh niên trí thức của nông trường, việc này Trịnh Mỹ Cầm quen thuộc.
Cô ấy mặc dù không phải công nhân viên chức của nông trường, nhưng bởi vì Bao Thắng Lợi cho nên cô ấy ở lại khu ở dành cho người nhà của nông trường, hàng ngày ở nhà chăm sóc con cái, phục vụ người lớn, bất kể là chuyện trong khu ở dành cho người nhà, hay là mọi chuyện trong nông trường cô ấy đều biết hết.
Đoán chừng cô ấy chỉ kém điều đổi họ với Bao Thắng Lợi.
Bởi vì danh xưng của Trịnh Mỹ Cầm ở khu ở dành cho người nhà là Bao Nghe Ngóng. (包打听: Trinh thám, thám tử, người hay dò la tin tức, người giỏi săn tin)
"Thanh Man, bạn của em là thanh niên trí thức hả?" Mặc dù Trịnh Mỹ Cầm hỏi Tần Thanh Man như vậy, nhưng cô ấy vẫn có thể hiểu được, bởi vì Tần Thanh Man vốn dĩ là người đọc sách, không phải bởi vì nguyên nhân do chính sách, thì Tần Thanh Man đã thi đại học rồi.
Người có thể thi đại học đương nhiên sẽ quen biết một ít phần tử trí thức.
Mà thanh niên trí thức là những người đọc sách đến từ các thành phố lớn.
Tần Thanh Man đang không biết đi đâu để tìm Hoàng Uyển Thanh, nghe Trịnh Mỹ Cầm như vậy, liền đoán ra được cô ấy có tin tức, cười nói: "Đúng vậy, người bạn này của em là thanh niên trí thức, mới vừa tới nông trường Hồng Kỳ báo danh vào mùa đông năm nay."
"Có phải tên là Hoàng Uyển Thanh hay không?"
Hai mắt Trịnh Mỹ Cầm loé sáng nhìn Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man kinh ngạc nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Ở nông trường của bọn chị, Uyển Thanh nổi tiếng đến như vậy à?" Cô hy vọng sự nổi tiếng này là bởi vì chuyện tốt, chứ đừng dính dáng đến những chuyện không hay.
Trịnh Mỹ Cầm nhìn ra được sự lo lắng của Tần Thanh Man, nghĩ một lúc rồi nói như thế này:
"Cô gái Hoàng Uyển Thanh thực ra là một cô gái tốt vô cùng, cũng là người chịu được vất vả, chẳng qua là lớn lên quá xinh đẹp."
Trịnh Mỹ Cầm nói xong câu đó liền nhìn thoáng qua Tần Thanh Man, bổ sung thêm: "Nhưng mà vẫn không đẹp bằng em."
Tần Thanh Man bị lời nói của Trịnh Mỹ Cầm làm cho cười khổ, nhưng cũng biết vẻ ngoài của Hoàng Uyển Thanh dễ gây ra phiền phức cho cô ấy.
Nhớ lại những đánh giá của người đời sau đối với thời đại này, cái mặt của Tần Thanh Man có chút khó coi, "Có người bắt nạt Uyển Thanh hả chị?"
Trịnh Mỹ Cầm do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Không thể nói là có người bắt nạt Hoàng Uyển Thanh, nhưng cũng không thể nói Hoàng Uyển Thanh không hề bị bắt nạt được, chuyện này cũng không phức tạp lắm, chỉ là cái tên Triệu Thiên Thành nào đó coi trọng Hoàng Uyển Thanh, từ ngày đầu tiên Hoàng Uyển Thanh tới nông trường đã bị nhìn trúng rồi."
Tần Thanh Man ngược lại lại thở phào một hơi, "Nói như vậy tức là Hoàng Uyển Thanh bị người ta dây dưa quấn lấy?"
"Đúng vậy." Trịnh Mỹ Cầm gật đầu thật mạnh.
Cô ấy cũng không vòng vo nữa, mà đem chuyện Hoàng Uyển Thanh tới nông trường gặp được đám người Triệu Thiên Thành kể hết một lượt từ đầu đến đuôi cho Tần Thanh Man.
Nguồn tin ngầm của Trịnh Mỹ Cầm khá nhiều, sự hiểu biết đối với tình huống cũng vô cùng toàn diện.
"Thanh Man, may mắn là Ngô Vệ Dân chết rồi, nếu không, chị đoán chừng mấy tên này nhất định sẽ bày ra âm mưu quỷ kế gì đó đối với Hoàng Uyển Thanh." Trịnh Mỹ Cầm thực sự cảm thấy may mắn thay cho Hoàng Uyển Thanh, Ngô Vệ Dân mà chết muộn thêm mấy ngày, nói không chừng Triệu Thiên Thành sẽ không còn nhận nại để chơi cái gì mà " Trò chơi theo đuổi lãng mãn" nữa đâu.
"Cái tên Triệu Thiên Thành này đã từng bắt nạt Hoàng Uyển Thanh rồi hả chị ?" Tần Thanh Man hỏi.
"Vẫn chưa thành công, tính tình của Hoàng Uyển Thanh rất bướng bỉnh, ngay từ ngày đầu tiên đã phát hiện ra được mấy người kia có vấn đề, cho nên cô ấy đã từ chối tiếp nhận "ý tốt" của mấy người kia, nghe nói Triệu Thiên Thành liên tục để người mang đồ ăn đến cho Hoàng Uyển Thanh suốt một tuần, nhưng Hoàng Uyển Thanh đều không hề nhận."
Trịnh Mỹ Cầm không hổ là Bao Nghe Ngóng trong khu ở dành cho người nhà của nông trường.
"Mấy người kia không trả đũa à?" Tần Thanh Man không tin cái dạng người tự cho mình là “con cưng của trời" siêu phàm hơn người như Triệu Thiên Thành có thể nhịn được mãi sự từ chối của Hoàng Uyển Thanh, huống chi bên cạnh Triệu Thiên Thành còn có loại người xấu đến hết thuốc chữa như Ngô Vệ Dân.
"Trả đũa, làm sao có thể không trả đũa chứ, nhất định là phải công kích trả đũa rồi."
Trịnh Mỹ Cầm nói đến mức lông mày đều dựng đứng cả lên, "Vốn dĩ công việc của Hoàng Uyển Thanh tốt cực kỳ, được sắp xếp đến bộ phận tuyên truyền, bộ phận này vừa thoải mái lại vừa có thể diện, rất nhiều người nhờ lên nhờ xuống cũng không nhất định có được công việc này đâu."
"Vâng." Về điểm này thì Tần Thanh Man cũng tán thành.
Xuống vùng nông thôn có thể làm công tác tuyên truyền thì đúng là việc vô cùng may mắn.
Trịnh Mỹ Cầm nhìn Tần Thanh Man một cái, tiết lộ nói: "Phần công việc này là nhìn ở mặt mũi của Triệu Thiên Thành mà sắp xếp cho Hoàng Uyển Thanh."
"Sau đó thì sao nữa." Tần Thanh Man có thể hiểu được.
Dù sao thì ở đây Hoàng Uyển Thanh cũng không có quan hệ gì, cũng sẽ không có ai thiên vị ưu ái cho cô ấy.