"Hoàng Uyển Thanh có được phần công việc khiến người người mơ ước này là nhờ đám người Triệu Thiên Thành, Hoàng Uyển Thanh không để ý đến mấy người Triệu Thiên Thành, đương nhiên đã chọc giận đám người Triệu Thiên Thành, thế là có người có người lại đổi cổng việc của Hoàng Uyển Thanh."
"Đổi thành việc gì ?" Tần Thanh Man đã chuẩn bị tâm lý.
"Người đưa ra chủ ý là cái thằng cháu ngu ngốc Ngô Vệ Dân kia." Trịnh Mỹ Cầm tiêm một liều phòng trước cho Tần Thanh Man.
"Vâng." Tần Thanh Man khẽ gật đầu.
Cô biết tình trạng này không chỉ có ở một nơi, có rất nhiều thanh niên trí thức khi đến các vùng địa phương không chấp nhận bị "quản giáo", sau đó phải chịu đủ loại tra tấn, từ tra tấn tinh thần đến hành hạ thân thể, nếu người nào không kiên trì nổi, sẽ phải chủ động thỏa hiệp.
Lúc này trên mặt Tần Thanh Man đã vô cùng bình tĩnh, nhưng thấy dáng vẻ này của Tần Thanh Man, Trịnh Mỹ Cầm bỗng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Trịnh Mỹ Cầm nuốt nuốt ngụm nước miếng toát ra vì căng thẳng, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sắp xếp cho Hoàng Uyển Thanh đi trông dọn chuồng bò.”
Còn may, không phải là hốt phân.
Tần Thanh Man thở phào nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.
" hanh Man, Hoàng Uyển Thanh là một người vô cùng cứng rắn, cho dù như vậy, cô ấy cũng không hề oán trách, mỗi ngày đều hoàn thành đúng hạn số lượng công việc của mình." Thật ra Trịnh Mỹ Cầm vô cùng có hảo cảm đối với Hoàng Uyển Thanh, nếu không cũng sẽ không nhớ rõ ràng những thông tin liên quan đến cô ấy như vậy.
"Chị Mỹ Cầm, chị có biết Hoàng Uyển Thanh hiện tại ở chỗ nào không?" Tần Thanh Man sẽ không cáu gắt với Trịnh Mỹ Cầm.
"Thanh Man, để chị đưa em đi." Trịnh Mỹ Cầm vô cùng tích cực.
Độ nổi tiếng của Tần Thanh Man ở nông trường Hồng Kỳ cũng không ít, chính là nhờ Tần Thanh Man, mà nhà họ Ngô mới ngã ngựa, Ngô Vệ Dân mất mạng, chuyện như vậy đã mạnh mẽ chấn nhiếp được một bộ phận người ở trong nông trường, nếu không có những người sẽ vẫn còn tiếp tục càn rỡ.
Bao Thắng Lợi cũng không lái xe kéo đi cùng hai người Tần Thanh Man, bởi vì anh ấy còn phải bàn giao công việc.
Trịnh Mỹ Cầm rất quen thuộc đối với nông trường, đưa Tần Thanh Man đi về phía chuồng bò.
Chuồng bò của nông trường cũng không phải chuồng bò đơn giản thông thường, mà tương đương với một trại chăn nuôi cỡ nhỏ.
Bởi vì sau Tết, việc trồng trọt của nông trường không chỉ cần sức người, mà còn cần sức kéo của gia súc, cho nên nông trường nuôi rất nhiều bò và ngựa.
Từ lúc Tần Thanh Man đầu xuất hiện tại nông trường thì đã bị người khác nhận ra ngay.
Chủ yếu là bởi vì lúc nhà họ Ngô xảy ra chuyện có rất nhiều người trông thấy được phong thái của Tần Thanh Man, Tần Thanh Man của hôm nay khác hẳn với Tần Thanh Man lần trước.
Lần trước Tần Thanh Man còn mặc áo bông cũ rách, hôm nay tới gặp Hoàng Uyển Thanh cho nên cố ý thay một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng.
Quần áo gần như là mới tinh.
Tục ngữ thường nói, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thay một bộ quần áo, khí chất và khí thế của Tần Thanh Man thể hiện ra trong mắt mọi người cũng thay đổi hoàn toàn.
Ở khu vực chuồng chăn nuôi gia súc, Triệu Thiên Thành dẫn theo Vương Cát và Chu Thao đứng từ xa nhìn Hoàng Uyển Thanh đang sầu mi khổ não quét dọn chuồng bò.
Đã nhiều ngày như vậy rồi, mà Hoàng Uyển Thanh này vẫn không chịu khuất phục cúi đầu.
"Đại ca, phải làm sao đây?" Vương Cát và Chu Thao cũng ngạc nhiên.
Hoàng Uyển Thanh là cô gái quật cường nhất mà bọn họ từng gặp.
"Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, mau tới đây, cô xem ai tới thăm cô này." Trịnh Mỹ Cầm từ xa nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh liền lên tiếng gọi, cô ấy đã từng trông thấy Hoàng Uyển Thanh từ phía xa, mặc dù chưa từng chính thức nói chuyện cùng nhau, nhưng khi chào hỏi người ta cũng không hề có chút xa lạ nào cả.
Hoàng Uyển Thanh nghe thấy tiếng kêu xa lạ liền kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Sau đó liền trông thấy Tần Thanh Man.
"Thanh Man!" Hoàng Uyển Thanh ném cây chổi trong tay xuống, lao về phía Tần Thanh Man, trên mặt là nụ cười rực rỡ xán lạn nhất.
"Uyển Thanh." Tần Thanh Man cũng cười với Hoàng Uyển Thanh.
Triệu Thiên Thành đứng ở cách đó không xa hai chân run rẩy quỷ rạp xuống đất, trong lòng điên cuồng gào thét: Tần Thanh Man làm sao lại quen biết với Hoàng Uyển Thanh, hơn nữa hai người nhìn có vẻ rất quen thuộc!
"Đại ca!"
Vương Cát và Chu Thao đều bị dọa đến mặt mày trắng bệch, khuôn mặt trước khi chết của Ngô Vệ Dân xuất hiện ở trong đầu bọn họ.