Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 462

Chương 462 -
Chương 462 -

"Thanh Man, tôi có lẽ không tiễn cô về được rồi." Hoàng Uyển Thanh nhìn Tần Thanh Man cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô ấy vẫn còn rất nhiều công việc chưa làm xong, hiện tại không có ai nhìn chằm chằm, nên cô ấy mới có thể ngồi trong phòng nói chuyện với Tần Thanh Man lâu như vậy, nếu như có người để ý quan sát, cô ấy cũng sẽ không dám tùy ý rời khỏi chuồng bò như vậy đâu.

Bởi vì có một số người đang muốn trăm phương ngàn kế để dòm ngó nắm thóp của cô trong công việc.

Tần Thanh Man đương nhiên biết tình cảnh khó khăn của Hoàng Uyển Thanh, thấu hiểu nói: "Không sao đâu, cô với tôi không cần phải quá khách sáo làm gì, tiễn hay không tiễn cũng không có việc gì cả."

"Ừm."

Hoàng Uyển Thanh đã yên tâm.

Sau đó hai người thu dọn đồ ăn ở trong phòng, tiếp đó chặn bếp lửa lại rồi mới đi ra ngoài.

"Trời lạnh, phải tự bảo vệ mình cho tốt, thiếu cái gì thì bảo chị Mỹ Cầm báo với tôi, chồng của chị Mỹ Cầm tên là Bao Thắng Lợi, là người lái máy kéo thuộc đội cơ khí của nông trường, cũng là công nhân viên chức của nông trường, chị Mỹ Cầm mặc dù không có công việc, nhưng chị ấy sống trong khu ở dành cho người nhà của nông trường, có việc thì cô đi thông báo với chị Mỹ Cầm nhé."

Tần Thanh Man chỉnh trang lại khăn quàng trên cổ cho Hoành Uyển Thanh.

Chiếc khăn quàng cổ này là do cô đan, màu đỏ rực rỡ.

Hoành Uyển Thanh quàng lên thực sự rất xinh đẹp.

"Thanh Man, tôi là đi quét chuồng bò, lát nữa sẽ làm bẩn." Hoàng Uyển Thanh tiếc không nỡ dùng chiếc khăn quàng cổ Tần Thanh Man đan cho cô, còn đang tính giữ lại chờ sau này đổi công việc, không còn làm những công việc bẩn thỉu nữa thì mới choàng.

Kết quả Tần Thanh Man lại không đồng ý như vậy.

Khăn quàng cổ đan là để dùng, nếu không dùng sẽ mất đi công dụng vốn có của nó.

Hơn nữa, bẩn rồi thì có làm sao đâu, giặt một chút cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến lần sử dụng tiếp theo.

Hoàng Uyển Thanh nói không lại Tần Thanh Man, cho nên chỉ có thể đỏ bừng mặt mũi quấn khăn quàng cổ Tần Thanh Man đan cho mình lên.

Hai người ở trước cửa ký túc xá sửa sang lại quần áo trên người một chút, rồi mới đi về phía chuồng bò.

Nên đổi ca cho Trịnh Mỹ Cầm rồi.

Lúc đi tới chỗ ngoặt ở ký túc xá, Hoàng Uyển Thanh bị bóng dáng đang ngồi xổm trên mặt đất dọa cho ngây người.

Cô ấy đầu tiên nhìn thoáng qua Trịnh Mỹ Cầm đang ngồi xổm trên đất, rồi lại nhìn một chút về chỗ chuồng bò, sau đó liền phát hiện ra những công việc thuộc về cô ấy về cơ bản đều đã làm xong hết rồi, không chỉ có như vậy, ở trong chuồng bò cô ấy còn trông thấy được bóng dáng ba người không ngờ tới đang ở đó.

Là mấy người Triệu Thiên Thành.

Nhìn thấy Triệu Thiên Thành, Hoàng Uyển Thanh liền thay đổi sắc mặt, không kịp giải thích với Tần Thanh Man, người đã trực tiếp lao tới đó.

"Triệu Thiên Thành, anh lại muốn làm cái gì vậy hả?" Giọng nói nổi giận đùng đùng.

Hoàng Uyển Thanh thực sự bị sự theo đuổi của Triệu Thiên Thành dọa cho sợ hãi, người này lúc đầu đưa cơm cho cô ấy, đưa đồ ăn, cô ấy không nhận, sau đó lại tặng đồ trang điểm và quần áo, người nhà họ Hoàng bọn họ cũng không phải người có kiến thức hạn hẹp như vậy, những thứ này vốn dĩ không cần người khác phải tặng.

Cho nên Hoàng Uyển Thanh không hề khách sáo chút nào, ném hết những thứ Triệu Thiên Thành tặng ra khỏi cửa ký túc xá.

Điều này coi như đã làm mất mặt Triệu Thiên Thành.

Sau đó công việc có thể diện của Hoàng Uyển Thanh cũng không còn nữa, từ bộ phận tuyên truyền của nông trường chuyển đến quét dọn chuồng bò chẳng qua cũng chỉ là chuyện nay mai.

Hoàng Uyển Thanh mặc dù không ở chuồng bò quá lâu, nhưng cũng biết đây là thủ đoạn bức bách cô ấy của Triệu Thiên Thành, cô ấy vốn dĩ đã nhìn không vừa mắt loại người như vậy, làm sao có thể thỏa hiệp được, đổi cương vị làm việc, cô ấy cũng phục tùng theo lệnh mà làm.

Người khác có thể làm được, dựa vào đâu cô ấy lại không thể làm.

Chủ tịch đã nói rồi, công việc không phân chia sang bần, người cũng không thể phân chia cấp bậc, đã như vậy rồi, Hoàng Uyển Thanh cô ấy chấp hành sắp xếp của nông trường làm xong việc của mình, chẳng có ai tìm ra được lỗi sai.

Hoàng Uyển Thanh không hề muốn dính líu đến Triệu Thiên Thành một chút nào cả, thật không dễ dàng gì mới có được mấy ngày liên tục không nhìn thấy mấy tên ghê tởm tự đại này, hôm nay thế mà lại tới nữa rồi, thực sự vô cùng quá đáng.

Hoàng Uyển Thanh không cảm thấy mấy người Triệu Thiên Thành đang giúp đỡ mình, cô ấy chỉ cảm thấy trong này nhất định có mưu gì đó.

Cho nên trông thấy mấy người Triệu Thiên Thành cô ấy liền xông tới ngay.

"Thanh Man." Trịnh Mỹ Cầm hậu tri hậu giác đứng dậy nhẹ giọng nói với Tần Thanh Man: "Chị còn chưa quét được hai phát, mấy người Triệu Thiên Thành đã vội vàng lao tới cướp công việc ở trên tay chị, cho nên chị liền dứt khoát đứng ở đây để giám sát."

Bình Luận (0)
Comment