Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 463

Chương 463 -
Chương 463 -

Trịnh Mỹ Cầm nhìn ba người Triệu Thiên Thành trong lòng thực sự cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Triệu Thiên Thành sợ hãi thành dáng vẻ như vậy.

Tần Thanh Man nhìn Triệu Thiên Thành đang ra sức quét dọn chuồng bò liền đoán được nguyên nhân, cũng không hề nói lời nào, lúc trước cô không ngăn cản Trịnh Mỹ Cầm giúp Hoàng Uyển Thanh quét chuồng bò cũng bởi vì sớm đã trông thấy Triệu Thiên Thành đang trốn ở một góc rồi.

Cô có thể nhìn ra được sự sợ hãi của Triệu Thiên Thành đối với mình, cũng đoán được có lẽ Chu Kinh Quốc đã nói gì đó với Triệu Thiên Thành.

"Thanh Man, Hoàng Uyển Thanh như này giống như không hề biết chút nào về việc nhà họ Ngô xảy ra chuyện thì phải." Trịnh Mỹ Cầm lúc này cũng đã nhìn ra được sự khác thường của Hoàng Uyển Thanh.

Tần Thanh Man cười nhẹ, "Chị Mỹ Cầm, Uyển Thanh không biết, cũng không cần phải cố ý nói với cô ấy, chị sau này giúp em quan tâm cô ấy một chút, một cô gái từ nơi xa xôi đến chỗ này của chúng ta như cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì."

"Chị biết rồi."

Trịnh Mỹ Cầm lập tức hiểu được dụng ý của Tần Thanh Man, sau đó cùng Tần Thanh Man đi về phía chuồng bò.

Lúc này trong chuồng bò đã ầm ĩ hết cả lên.

Tiếng Hoàng Uyển Thanh quát Triệu Thiên Thành không nhỏ, Triệu Thiên Thành và Vương Cát cùng với Chu Thao lại là những nhân vật nổi tiếng trong nông trường, hai bên vừa đối đầu nhau, ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của những nhân viên quét dọn khác trong chuồng bò.

Vốn dĩ mọi người đang yên lặng làm việc của mình, ai cũng không biết đến chuyện Triệu Thiên Thành đang giúp Hoàng Uyển Thanh làm việc.

Thế nhưng, tiếng Hoàng Uyển Thanh vừa cất lên, mọi người đều quay sang nhìn.

Sau đó liền trông thấy Tần Thanh Man và Trịnh Mỹ Cầm.

Đối với Tần Thanh Man mọi người vẫn coi là xa lạ, nhưng lại rất quen thuộc với Trịnh Mỹ Cầm, dù sao Trịnh Mỹ Cầm cũng là người sống trong khu ở dành cho người nhà.

"Triệu Thiên Thành, ai cho anh quét hả, tôi không cần, cất cái dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của anh đi, đừng để người khác cảm thấy ghê tởm anh." Hoàng Uyển Thanh tiến về phía trước đoạt lại cái chổi trong tay Triệu Thiên Thành, nhưng bởi vì vóc dáng và thể hình, cho nên cũng không giành lại được.

Hoàng Uyển Thanh chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt với Triệu Thiên Thành.

Khuôn mặt của Triệu Thiên Thành đã đỏ bừng như mông khỉ từ lúc bị Hoàng Uyển Thanh quát lớn.

Vương Cát và Chu Thao cũng cúi thấp đầu không dám nhìn về phía Tần Thanh Man.

Hai người bọn họ còn sợ Tần Thanh Man hơn so với Triệu Thiên Thành.

"Đồng chí Hoàng Uyển Thanh, tôi……." Triệu Thiên Thành nắm chặt chổi muốn giải thích, nhưng anh ta mở miệng rồi, lại không biết bản thân mình nên giải thích như thế nào.

Người là bọn họ đẩy tới chuồng bò, hiện tại anh ta lại giúp quét dọn chuồng bò, bất kể là từ góc nhìn của Hoàng Uyển Thanh hay là từ góc nhìn của người khác đều sẽ cho rằng anh ta đang giả nhân giả nghĩa, đang dùng cách khác để áp bách Hoàng Uyển Thanh.

Nhưng thành thật mà nói, nếu anh ta thực sự muốn giúp Hoàng Uyển Thanh, tại sao không để người ta đổi công việc khác, tại sao phải tự mình tới đây làm cái công việc khổ sai này làm gì chứ!

Anh ta thực sự đã bị dồn đến thế bất đắc dĩ.

Triệu Thiên Thành thực sự sợ hãi Tần Thanh Man, sau khi trải qua suy nghĩ, anh ta cảm thấy những việc mình đã làm đối với Hoàng Uyển Thanh đúng là rất quá đáng, về lấy được sự tha thứ của Tần Thanh Man, anh ta mới lựa chọn cùng chịu khổ đến đây để làm công việc khổ sai như quét dọn chuồng bò này.

Kết quả Hoàng Uyển Thanh căn bản không thèm hiểu.

Triệu Thiên Thành bất đắc dĩ chuyển tầm mắt nhìn về phía Tần Thanh Man.

Anh ta chỉ hy vọng Tần Thanh Man đừng xử lý mình thôi.

Trông thấy ánh mắt của Triệu Thiên Thành, Tần Thanh Man liền chắc chắn phán đoán của mình là đúng, nói ra kể cũng buồn cười, cô chỉ là một người dân bình thường, không quyền, không thế cũng chẳng có tiền, chỉ bởi vì cái chết trời xui đất khiến của Ngô Vệ Dân, cái người Triệu Thiên Thành lại thực sự sợ hãi mình.

"Đồng……..đồng chí Tần."

Triệu Thiên Thành cố gắng nặn ra một nụ cười với Tần Thanh Man, anh ta cũng không dám gọi tên đầy đủ của Tần Thanh Man.

"Đồng……..đồng chí Tần." Vương Cát và Chu Thao cũng nhanh chóng gọi người, hai người bọn họ còn không so được với Triệu Thiên Thành, nụ cười trên mặt so với khóc còn khó nhìn hơn, thậm chí hai chân cũng có chút đứng không vững, nếu không phải dựa vào sự chống đỡ của cây chổi ở trong tay, đoán chừng đã trượt chân ngã trên mặt đất rồi.

"Đồng chí Triệu Thiên Thành."

Tần Thanh Man cũng không biết đối đầu với Chu Kinh Quốc, hơn nữa, cô cũng đã nghe ngóng về cái người Triệu Thiên Thành này, từng làm một ít chuyện xấu, nhưng đều là những chuyện không tính là quá xấu.

Bình Luận (0)
Comment