Chu Bang Quốc tiếp tục cùng với mấy người lúc trước vừa nói đến kế hoạch trồng trọt sang năm của nông trường sau khi khai xuân, vừa chậm rãi đi xa dần.
Tần Thanh Man cũng cùng với Trịnh Mỹ Cầm đi về phía khác.
"Thanh Man, em nói xem đồng chí Chu Bang Quốc có thể trở thành quản lý của nông trường chúng ta hay không?" Trịnh Mỹ Cầm nhịn một lúc lâu mới hỏi ra câu này.
"Tại sao chị lại hỏi như vậy?" Tần Thanh Man kinh ngạc nhìn về phía Trịnh Mỹ Cầm.
Cô còn tưởng một người thuộc diện gia quyến giống như Trịnh Mỹ Cầm sẽ không quan tâm đến quản lý nông trường Hồng Kỳ là ai.
Trịnh Mỹ Cầm thấy Tần Thanh Man trả lời mình, dứt khoát đem lời trong lòng cùng với mấy tin tức ngầm mình biết được nói hết cho Tần Thanh Man, "Thanh Man, Ngô Viễn Minh lúc trước là dạng người như thế nào cả nông trường ai ai cũng biết cả, mọi người đã sớm bất mãn với cái kiểu quản lý nông trường như thế này rồi."
"Vâng." Tần Thanh Man biết đây là biểu hiện của sự giám sát quản lý không hiệu quả trong thời kỳ đặc thù.
"Đồng chí Chu Bang Quốc là một người rất tốt, có trách nhiệm trong công việc, cũng không chèn ép người khác, hơn nữa còn một lòng muốn xây dựng nông trường ngày càng phát triển giàu mạnh hơn, nếu không phải do bối cảnh gia đình của ông ấy có vấn đề, bên trên đã sớm tiến cử ông ấy làm quản lý nông trường rồi."
"Em biết chứ." Tần Thanh Man hiểu được ý trong lời nói của Trịnh Mỹ Cầm.
Trịnh Mỹ Cầm có hơi ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tần Thanh Man một chút, nhỏ giọng hỏi: "Thanh Man, em nói xem Ngô Viễn Minh" rụng" rồi, đồng chí Chu Bang Quốc sẽ không không có khả năng trở thành quản lý nông trường nữa sao?"
"Không thể."
Mặc dù Tần Thanh Man đời trước không làm trong giới chính trị, nhưng cô biết cần phải có sự cân bằng thế lực.
Ngô Viễn Minh nói ra cũng coi như là người của bên hội ủy ban cách mạng, Chu Bang Quốc là người bị chèn ép, bất luận như thế nào thì Chu Bang Quốc cũng không thể trở thành quản lý của nông trường Hồng Kỳ được.
Trịnh Mỹ Cầm thấy Tần Thanh Man không giải thích, nhưng cũng hiểu được ẩn ý ở trong đó.
Bất đắc dĩ thở dài một hơi, lẩm bẩm một câu: "Cũng không biết quản lý nông trường mới là ai, có dễ sống hay không nữa."
Kể từ khi có một Ngô Viễn Minh, công nhân viên chức trong nông trường thật sự rất sợ lại có một "Ngô Viễn Minh" mới tới, đối với quản lý nông trường mới, tất cả mọi người đều đang suy đoán, cũng đều âm thầm hy vọng Chu Bang Quốc có thể trúng tuyển.
Người quen nhất định sẽ tốt hơn người xa lạ.
Tần Thanh Man không trấn an nổi Trịnh Mỹ Cầm, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Trịnh Mỹ Cầm để động viên tinh thần.
Sau khi bàn giao công việc xong, Bao Thắng Lợi trước tiên trở về nhà chất hết những đồ Trịnh Mỹ Cầm mang về đồn Kháo Sơn lên xe, chờ đến khi Trịnh Mỹ Cầm và Tần Thanh Man tìm tới, anh ấy chỉ cần nổ máy kéo là có thể đi ngay rồi.
Máy kéo rầm rộ chạy về phía thị trấn.
Những người muốn đi lên thị trấn ở trong nông trường cũng đi nhờ xe, người nhiều hơn, cho nên Tần Thanh Man cũng không nói gì với Trịnh Mỹ Cầm nữa, mà ngồi đoán xem Chu Kinh Quốc lúc nào sẽ dẫn con trai Triệu Thiên Thành tới tìm mình.
Hôm nay Triệu Thiên Thành bị mình phủ đầu cho một trận, đoán chừng mấy ngày tới sẽ không dám trốn việc ở chuồng bò.
Việc thì chắc chắn sẽ phải làm rồi, nhưng người làm việc thì có thể sẽ có sự thay đổi.
Nghe nói trong nông trường có không ít kẻ tự nhận mình là người có gia cảnh không tồi, cả ngày không làm chuyện gì đàng hoàng, suốt ngày chỉ ở trong nông trường lông ba lông bông, đám người này đoán chừng sẽ bị Triệu Thiên Thành tóm lấy bắt đi quét dọn chuồng bò.
Tần Thanh Man thử đổi mình thành Triệu Thiên Thành mà suy nghĩ, đó chính là, mình đường đường là con trai của chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng mà phải đi quét dọn chuồng bò, dựa vào cái gì mà đám người kia lại có thể tự do thoải mái hơn mình chứ, không được, có khổ phải cùng nhau gánh vác.
Tần Thanh Man thật sự đã đoán trúng được suy nghĩ của Triệu Thiên Thành.
Lời nhắc nhở kịp thời của Vương Cát đã khiến Triệu Thiên Thành như bị sét đánh.
Triệu Thiên Thành thực ra cũng chỉ là làm dáng cho Tần Thanh Man xem thôi, chứ cũng không thực sự muốn phát huy tinh thần quan tâm hữu ái đối với những người làm việc ở trong chuồng bò kia, anh ta thực sự thực sự không hề muốn bước vào chuồng bò để quét phân bò thêm một chút nào nữa.
Trong đầu nhớ đến đám phân bò ấy, Triệu Thiên Thành tựa như lại ngửi thấy mùi của phân bò.
"Ọe ——"
Trước giờ chưa từng làm lại việc này, Triệu Thiên Thành đã nhịn suốt cả buổi, rốt cuộc cũng không thể nào nhịn nổi nữa, ngồi xổm xuống bắt đầu nôn mửa.