Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 478

Chương 478 -
Chương 478 -

Đỗ Hoành Nghị mặc kệ Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương nhìn mình như thế nào, anh ấy nhìn Vệ Lăng dồn sức gặm màn thầu một lúc, cuối cùng sau khi thấy Vệ Lăng không chỉ không bị ảnh hưởng, mà ăn cơm càng ngon hơn không thể không ngừng công kích.

“Vệ Lăng, hôm nay có phải cậu không mang đồ ăn không?”

Đỗ Hoành Nghị ngoại trừ cười nhạo Vệ Lăng ra, cái anh ấy quan tâm nhất vẫn là Vệ Lăng có mang đồ ăn từ nhà ra đây không.

Vệ Lăng lạnh nhạt liếc nhìn Đỗ Hoành Nghị một cái.

Đột nhiên cảm thấy cái tên Đỗ Hoành Nghi này quả thực không xứng với Hoàng Uyển Thanh, nếu không phải vì hắn đồng ý với Tần Thanh Man nhận Hoàng Uyển Thanh làm em gái thì hắn đã không ưa Đỗ Hoành Nghị rồi, hơn nữa tên này có lúc vừa ngơ vừa ấu trĩ, có hơi không hợp với Hoàng Uyển Thanh lắm.

Hoàng Uyển Thanh phù hợp với một người đàn ông chu đáo có thể bảo vệ cô ấy hơn.

“Cậu… Tại sao cậu lại nhìn tôi như thế?” Đỗ Hoành Nghị bị cái nhìn này của Vệ Lăng làm rợn cả tóc gáy.

Trong lòng có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.

“Không phải cậu nói tôi bị đá ra khỏi cửa sao, tôi cũng bị đá ra khỏi cửa rồi đương nhiên không có đồ ăn có thể mang theo rồi.” Vệ Lăng cuối cùng cũng nhân từ trả lời Đỗ Hoành Nghị một câu.

Một câu nói không chỉ Đỗ Hoành Nghị ủ rũ, mà Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cũng bất lực thở dài một tiếng.

Khoảng thời gian này Vệ Lăng thường xuyên về nhà, mấy người bọn họ có thể coi là được hưởng phúc.

Mặc dù không đến mức ngày nào Vệ Lăng cũng mang đồ ngon cho bọn họ, nhưng cứ cách một hai ngày bọn họ vẫn có thể cải thiện cơm nước, vốn theo thường lệ thì hôm nay là ngày bọn họ cải thiện cơm nước rồi, kết quả bản thân Vệ Lăng cũng ăn ở nhà ăn.

Không cần nói nữa, đồ ngon chắc chắn hết hy vọng rồi.

“Tôi nói mấy thằng con trai mấy cậu có thể có thể có mắt nhìn chút không, tiếng than thở này với tôi, đây là ngại tôi không chỉnh đốn mấy cậu đúng không?” Vào lúc tâm trạng mấy người này không vui, một âm thanh như sấm vang lên bên tai bọn người Đỗ Hoành Nghị.

Đồng thời một cái muôi sắt lớn cũng xuất hiện trên hộp cơm mấy người đó.

Nhìn thấy cái muôi sắt, mấy người Đỗ Hoành Nghị đều ra sức nuốt màn thầu trong miệng xuống, sao đó nhìn Hoàng Hưng Nghiệp cười lấy lòng: “Đồng chí Hoàng Hưng Nghiệp, cơm sáng hôm nay chú nấu vô cùng thành công, vừa nãy bọn cháu đang thảo luận màn thầu không tệ.”

Đỗ Hoành Nghị vì muốn Hoàng Hưng Nghiệp tin tưởng, thậm chí còn giơ màn thầu trong tay về phía đầu bếp Hoàng.

Anh ấy vừa mới bị Vệ Lăng chọc tức, quả thực gặm miếng màn thầu rất lớn.

Hoàng Hưng Nghiệp nhướng mày không nói gì, nhìn về phía Vệ Lăng nho nhã ăn cháo hạt ngô, nếu nói ai thành thật nhất, ông ấy vẫn cảm thấy đó là Vệ Lăng.

Vệ Lăng ăn xong miếng cháo cuối cùng, đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cái muôi sắt lớn của Hoàng Hưng Nghiệp ra, kéo người ra khỏi cửa lớn nhà ăn, hôm nay hắn đến nhà ăn ăn cơm sáng một là vì không ăn ở nhà, hai là đặc biệt đến tìm Hoàng Hưng Nghiệp.

Bởi vì chuyện sư đoàn bọn họ mổ heo vào năm mới là do đầu bếp Hoàng Hưng Nghiệp này phụ trách.

“Cậu tìm tôi có chuyện sao?” Hoàng Hưng Nghiệp vẫn có thể nhìn ra ý của Vệ Lăng.

“Vâng, có việc.” Vệ Lăng thành thật gật đầu.

Sau đó hai người lại đi ra xa nhà ăn một chút, tránh cho bị mấy người Đỗ Hoành Nghị chạy đến nghe lén.

Trong nhà ăn, Hoàng Hưng Nghiệp vừa rời đi Đỗ Hoành Nghị liền gặp phải sự tấn công của mọi người.

Không chỉ chỉ có Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương chỉnh đốn anh ấy, mà còn có những nhân viên khác đang ăn cơm trong nhà ăn.

Mấy phó đoàn trưởng với ban tham mưu trực tiếp ném Đỗ Hoành Nghị vào trong tuyết bên ngoài nhà ăn, đồng thời mọi người cũng nhét màn thầu trong tay vào miệng Đỗ Hoành Nghị.

Cái miệng thối không nói được lời hay.

Màn thầu hôm nay của đầu bếp Hoàng làm ngon chỗ nào, bề ngoài trông rất xốp, cắn cũng dẻo dai, nhưng màn thầu nó mặn.

Mặn đấy!

Còn là kiểu khá mặn.

Đoán chừng đầu bếp Hoàng nhìn lọ muối thành lọ đường rồi, cho nên hôm nay bọn họ ai cũng ăn một bữa màn thầu mặn, bởi vì chuyện đầu bếp Hoàng làm đầu bếp chính mọi người cũng không lên tiếng, không ngon thì không ngon thôi, dù sao ăn cũng không hại bụng.

Kết quả xuất hiện một tên Đỗ Hoành Nghị.

Cậu nói xem cậu khen gì không được, cứ khen màn thầu ngon, đây chẳng phải rắc muối cho mọi người sao.

Bình Luận (0)
Comment