Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 479

Chương 479 -
Chương 479 -

Đỗ Hoành Nghị bị một đám người không lớn không nhỏ chỉnh đốn một trận, rồi thành thật quay lại nhà ăn ăn cháo hạt ngô.

May mắn cháo hạt ngô không bỏ muối, cũng không bỏ đường, ăn bao nhiêu cũng không vấn đề gì.

Động tĩnh ồn ào của đám người Đỗ Hoành Nghị bên nhà ăn không nhỏ, Hoàng Hưng Nghiệp cùng Vệ Lăng chưa đi bao xa đương nhiên đã nghe thấy rồi, nghe thấy cũng không tính toán, chỉ cười rồi mắng câu cái đám nhóc con này.

“Chú Hoàng, màn thầu có hơi mặn.”

Vệ Lăng thành thật đưa ra ý kiến cho Hoàng Hưng Nghiệp.

“Tôi biết rồi.” Hoàng Hưng Nghiệp lắc đầu bất đắc dĩ, chẳng phải ông ấy không biết chữ sao, nếu biết chữ, chắc chắn có thể phân biệt rõ chữ viết trên mấy cái chai lọ, cũng sẽ không đoán nhầm gia vị.

“Chú Hoàng, chú có thể học nhận mặt chữ.”

Vệ Lăng thật lòng đề xuất.

Hoàng Hưng Nghiệp nhoẻn miệng cười: “Tôi cũng từng tuổi này rồi, còn học nhận mặt chữ gì nữa, đoán chừng đợi tôi học xong cũng đã về hưu, không học, vừa nhìn thấy chữ đầu tôi đều đau, đánh chết tôi cũng không học.”

Vệ Lăng nhìn Hoàng Hưng Nghiệp mới hơn bốn mươi mấy, cuối cùng cũng không đề nghị đối phương học chữ nữa.

Thực ra Hoàng Hưng Nghiệp cũng đã trông coi nhà ăn bọn họ nhiều năm như vậy rồi, mọi người đều quen thuộc, mùi vị đồ ăn có thay đổi không cũng không có gì, ai nấy ăn như vậy cũng đều khỏe mạnh, trái lại là một loại thú vui.

“Đúng rồi, cậu tìm tôi có việc gì?”

Hoàng Hưng Nghiệp dời cái muôi sắt lớn trong tay, ông ấy xách có chút tùy tiện.

Cũng không biết có phải dùng nó quanh năm suốt tháng không, sắt đã bị mài mòn quá nhiều, xem ra ông ấy phải làm một cái muỗng lớn nữa rồi.

“Chú Hoàng, lúc mổ heo vào năm mới có thể đổi cho cháu một ít huyết heo không.”

Vệ Lăng trực tiếp nói ra mục đích của mình.

“Cậu cần huyết heo làm gì?” Hoàng Hưng Nghiệp ngạc nhiên nhìn về phía Vệ Lăng, huyết heo ở chỗ bọn họ là món đồ tốt, ăn rất có lợi cho cơ thể, mỗi năm sau khi mổ heo đều sẽ cố ý làm một món gọi là Mãn Giang Hồng.

Thật ra chính là huyết heo xào.

Huyết heo xào cùng rau hẹ, có thể thơm đến mức khiến người ta ngoạm mấy cái màn thầu lớn.

Vệ Lăng chắc chắn sẽ không giấu diếm Hoàng Hưng Nghiệp, trực tiếp nói: “Vợ cháu muốn dùng huyết lớn làm một ít dồi heo ăn.”

“Huyết làm dồi heo phải rất nhiều, tôi vốn nghĩ cậu cần ít thì chia đều xíu cho cậu, nếu làm dồi heo vậy thì có thể không bao nhiêu.” Hoàng Hưng Nghiệp cũng thành thật, không giấu giếm, trực tiếp nói ra chỗ khó xử.

Vệ Lăng nhìn ra ý tốt của Hoàng Hưng Nghiệp, lắc đầu nói: “Chú Hoàng, không cần chia đều, cứ chia bình thường là được, còn có phần của mấy người Đỗ Hoành Nghị đều tính chung lại.” Nói xong lại dứt khoát bổ sung thêm một câu: “Phần của đại đoàn trưởng, ủy viên chính trị, còn có chú Hồng đều giữ lại cho cháu.”

Hoàng Hưng Nghiệp bỗng chốc hiểu ra món dồi heo vợ Vệ Lăng làm có thể không giống.

Bằng không Vệ Lăng không dám đòi hỏi cần phần huyết lợn của nhiều người như vậy: “Được, tôi giữ lại cho cậu, phần của tôi cũng cho cậu, nhưng sau khi vợ cậu làm xong dồi heo phải cho tôi nếm thử.”

Dù Hoàng Hưng Nghiệp không có vị giác, nhưng vẫn rất có hứng thú với đồ ngon.

“Chú Hoàng, chắc chắn có phần của chú, chú không cho cũng có phần của chú.” Quan hệ của Vệ Lăng với Vương Thừa Bình tốt, đương nhiên quan hệ với Hoàng Hưng Nghiệp cũng tốt.

Dù sao Hoàng Hưng Nghiệp cũng là lính cũ dưới trướng Vương Thừa Bình mấy chục năm, trong quá khứ còn từng cứu không ít người của sư đoàn.

“Vẫn là tên nhóc cậu biết điều.” Hoàng Hưng Nghiệp cười dùng nắm đấm đấm bả vai Vệ Lăng một cái.

“Chú Hoàng, gạo nếp ở nhà ăn nhiều không? Nếu nhiều đổi cho cháu một ít đi.” Vệ Lăng mở miệng với Hoàng Hưng Nghiệp không chỉ vì huyết heo, còn có gạo nếp, gạo nếp ở cung tiêu xã có thể không nhiều, nhưng sư đoàn bọn họ chắc chắn có.

Hoàng Hưng Nghiệp ngạc nhiên nhìn Vệ Lăng.

Sau khi Vệ Lăng kết hôn cuộc sống thật sự phong phú hơn nhiều.

Vệ Lăng trước đây lạnh lùng, coi như rất tôn trọng bọn họ, nhưng giống như ngăn cách một khoảng không nhìn thấy được, Vệ Lăng của hiện tại không chỉ nói nhiều hơn, còn biết bàn bạc với ông ấy muốn đổi nguyên liệu.

Thật sự rất thần kỳ.

“Chú, cháu là người.” Vệ Lăng bất lực nhìn Hoàng Hưng Nghiệp một cái.

“Ha ha ha, tôi biết rồi, lát nữa tôi đi xem thử trong kho nhà ăn còn bao nhiêu gạo nếp, trước đó bộ phận hậu cần từng nhập một đợt gạo nếp, nhưng không biết có thể làm thành đồ ngon gì, tôi vẫn chưa đụng tới, nếu nhiều tôi sẽ chia cho cậu một ít.” Hoàng Hưng Nghiệp vẫn rất hào phóng với Vệ Lăng.

“Vâng, cháu dùng phiếu lương thực đổi.”

Vệ Lăng không phải người làm dụng đặc quyền, cần tuân thủ quy tắc nhất định sẽ tuân thủ.

Bình Luận (0)
Comment