Cha Tam Mộc mới không phải người để ý đám người cười nhạo mình, dù sao mọi người đều có biệt danh, bị gọi lại không phải một mình anh ta.
Tiền Tương Dương thấy bầu không khí náo nhiệt, nhỏ tiếng nói Trịnh An Quốc một câu: “Lão Trịnh, thực ra có thể không gọi biệt danh nữa, bọn họ đều ở tuổi này, có con cái rồi, chúng ta cũng phải cho Cẩu Đản bọn họ chút mặt mũi.”
Trịnh An Quốc bất đắc dĩ nhìn Tiền Tương Dương nhỏ tiếng nói: “Ông có nhớ tên thật của Cẩu Đản không?”
Ông ấy thật sự không phải cố ý không gọi tên thật của Cẩu Đản, mà là thật sự không nhớ ra, biệt danh của những người trẻ tuổi này mọi người gọi từ bé đến lớn, sớm đã gọi quen rồi, trong lúc nhất thời vẫn thật sự không nhớ nổi tên thật đối phương gọi là gì.
Tiền Tương Dương bị Trịnh An Quốc hỏi như vậy liền sững sờ.
Sau đó bật cười: “Thật sự không nhớ nổi.” Cho nên đáng đời Cẩu Đản lớn như vậy rồi vẫn bị gọi Cẩu Đản.
Muốn trách chỉ trách cha mẹ Cẩu Đản lúc Cẩu Đản còn nhỏ không đặt cho đứa trẻ một cái biệt danh hay.
“Vậy nên biệt danh của cháu trai nhà tôi, tôi đã rút kinh nghiệm dạy dỗ, không đặt cái tên quá ghê gớm.” Trịnh An Quốc nhỏ tiếng lẩm bẩm với Tiền Tương Dương.
“Nhà tôi cũng vậy.”
Tiền Tương Dương cũng nhận thức sâu sắc.
Mà sự nhận thức này cũng không phải lĩnh hội được từ Cẩu Đản, mà là nhận thức sâu sắc từ chính bản thân bọn họ.
Ở đồn Kháo Sơn bọn họ, không chỉ một hai đứa trẻ có biệt danh, mà tất cả mọi người đều có.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng có.
Nếu không phải hai người bọn họ đã ở tuổi này, nói không chừng cũng sẽ bị người ta gọi biệt danh, biệt danh đó, nhớ lại một chút hiện tại cũng sức mồ hôi hột.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương nhận chia thịt, cha Tam Mộc dẫn Sở Sở và Tam Mộc đi về nhà họ Tần.
“Cha.”
Sau một lúc băn khoăn Tam Mộc nhịn không được đã gọi cha cậu bé.
“Chuyện gì?” Cha Tam Mộc rất rộng lượng, đã khôi phục lại từ trong bóng tối bị gọi biệt danh rồi, lúc này đang vui vẻ nhìn nhà cửa hai bên đường.
Nhìn thấy nhà nào sáng sớm chưa dọn tuyết đọng trên nóc nhà, anh ta đều hận không thể xông qua giẫm mấy bước.
Vẻ mặt Tam Mộc nhìn về phía cha cậu bé vô cùng nghiêm túc: “Cha, sau này con nhất định không gọi biệt danh của cha.”
“Con nói gì thế?” Cha Tam Mộc xoay đầu cứng nhắc nhìn con trai nhà mình.
Con trai ngoan, đây là muốn lật trời à, còn muốn gọi biệt danh anh ta, gan có hơi lớn nha.
Sở Sở bịt miệng Tam Mộc có hơi chậm một chút, đã để cho lời nói của Tam Mộc ra khỏi miệng rồi, nhưng Sở Sở có quan hệ tốt với Tam Mộc, vì để người bạn nhỏ không bị cha mình đánh, cậu không thể không thay Tam Mộc giải thích một câu: “Anh, anh Cẩu Đản, Tam Mộc còn nhỏ, cậu ấy không hiểu gì hết.”
Tam Mộc ngơ ngác nhìn Sở Sở: “Không mà, tớ biết cha tớ tên Cẩu Đản mà.”
Cẩu Đản cái cục tức này!
Thằng con ngỗ nghịch này, muốn bị đánh!
“Anh Cẩu Đản, người lớn không thể so đo với trẻ con, Tam Mộc mới bốn tuổi, bốn tuổi đấy.” Sở Sở kéo Tam Mộc chạy về nhà.
Cuộc chạy này không bọc được sói con trong ngực.
Sói con ở nhà họ Tần ăn no uống đủ, sớm đã nuôi béo mũm mĩm, trọng lượng thật sự vô cùng lớn.
Bịch một cái, sói con từ trong quần áo Sở Sở rớt xuống đất.
“Ao u u—” Sói con với Sở Sở là người một nhà, Sở Sở lại chơi rất thân với Tam Mộc, nó đương nhiên cũng coi Tam Mộc thành em trai của mình, nhìn thấy có người đuổi theo Sở Sở và Tam Mộc, sói con nhảy lên nhắm đến chỗ cha Tam Mộc.
“Ôi, thứ đồ nhỏ này còn rất bảo vệ chủ.”
Cha Tam Mộc nhìn sói con non nớt xông về phía mình nhìn không được bật cười ha ha.
“Đô Đô, quay lại đây.” Cha Tam Mộc không nhận ra Đô Đô là sói con, nhưng Sở Sở biết.
Sở Sở biết tính nguy hiểm của sói con.
Càng huống hồ sói con đã mọc răng và móng vuốt rồi.
“Không sao, một con chó con, anh còn sợ nó sao.” Cha Tam Mộc rất kiêu ngạo, cũng rất tự tin.
Sở Sở nhớ lại lời dặn dò của Tần Thanh Man, cũng không dám để cho sói con gây chuyện, nhanh chóng buông Tam Mộc ra đuổi theo sói con.
Sói con vẫn còn nghe lời, nghe thấy Sở Sở gọi nó, nó liền đứng tại chỗ.
Sau đó nhe răng trợn mắt với cha Tam Mộc.