Đối với trẻ con hiện đại mà nói hiện trường mổ heo rất đáng sợ, bởi vì một con heo đang sống sờ sờ không chỉ bị giết chết, còn bị cạo lông, chia ra, cuối cùng bị mọi người vui mừng hớn hở mang về nhà.
Nhưng mổ heo ở thập niên bảy mươi tuyệt đối là chuyện trẻ con thích nhất.
Dù là Sở Sở hay bám Tần Thanh Man cũng không theo về nhà cùng, mà tiếp tục cùng đám trẻ con, Tam Mộc ngồi gần đó xem hiện trường mổ heo một cách say sưa.
Heo lấy huyết xong đã bị đẩy ra đất, người chuẩn bị trước đó lập tức dùng cái muôi múc nước sôi từ từ dội lên người con heo, cả người con heo đều phải dội hết, theo nước sôi trên người con heo chết, một mùi khó ngửi cũng bay vào mũi của quần chúng vây xem.
Heo không giống con người, người sẽ thường tắm rửa, còn heo từ lúc sinh tới giờ không thể tắm rửa, cho nên vừa dội lên, mùi quả thực không thể nào ngửi nổi.
Nhưng chắc chắn không có ai ghét bỏ.
Lúc này mùi không dễ ngửi lắm, nhưng xử lý sạch sẽ thì không giống vậy nữa.
Lúc đó chỉ có mùi thịt thơm ngon.
Ừng ực—
Trong đám người vang lên rất nhiều tiếng nuốt nước miếng, còn rất đều nhịp.
Đội ngũ mổ heo cũng không kéo dài, mấy người vây quanh con heo đã làm nóng lông xong bắt đầu làm việc, một người trong tay cầm một món đồ giống như mảnh sắt cạo manh trên người con heo, một lần cạo này, lông heo màu đen liên tục bị cạo xuống.
Để lộ ra da heo hơi trắng.
Heo đại đội nuôi vốn là heo đen, thời gian nuôi loại heo này phải rất lâu mới có thể xuất chuồng, nhưng tuyệt đối bảo đảm thịt ngon.
Bốn con heo, lúc con heo đầu tiên cạo lông thì con heo khác cũng bị giết rồi.
Sau đó chính là một hồi làm việc.
Người giúp đỡ nhiều, tốc độ cũng nhanh, không đến ba mươi phút heo giết xong không chỉ được mổ bụng, ngay cả đồ lòng cũng đã được xử lý đơn giản.
Người chia thịt vẫn là bí thư đại đội Trịnh An Quốc.
Chủ nhiệm trị an đại đội Tiền Tương Dương ở bên cạnh giúp đỡ.
Hai người cân thịt heo trước để cho ra trọng lượng, sau đó dựa theo dân số trong đồn bắt đầu chia thịt.
“Sở Sở, đến đây, cháu đến nhận thịt của nhà cháu trước đi.”
Trịnh An Quốc ngoắc tay với Sở Sở.
“Cháu ạ?” Sở Sở kinh ngạc chỉ vào mình, nhưng vẫn rất nghe lời chạy đến trước người Trịnh An Quốc: “Ông bí thư, chị cháu không ở đây, cháu xách không nổi ạ.” Dù cậu không biết nhà mình có thể chia bao nhiêu thịt, nhưng bất kể bao nhiêu chắc chắn cậu cũng không xách nổi.
Nếu làm thịt rớt xuống đất thì tiếc lắm.
Mặc dù không đến nỗi sẽ dính bụi đất, nhưng kéo thịt đi thì bẩn nhiều.
“Không sao, chỉ bảo cháu đến nhận thịt ký tên, lát nữa ông sẽ bảo người đứa cháu với thịt về nhà.” Trịnh An Quốc đương nhiên biết Sở Sở xách thịt được chia không nổi, nhưng ông ấy muốn chia thịt cho nhà họ Tần đầu tiên.
Chủ yếu trước đó Tần Thanh Man từng nhắc tới với ông ấy, cô muốn làm dồi heo, cần một ít ruột già tươi.
Huyết đã xách về nhà rồi, ruột già này cũng phải theo sau.
“À, cháu biết rồi, ông bí thư.”
Sở Sở vừa nghe thấy có người sẽ đưa mình với thịt về nhà, lập tức yên tâm lại.
Trịnh An Quốc làm người rất công bằng chính trực, không có chuyện gọi Sở Sở lại trước thì chia nhiều thịt cho nhà bọn họ, vẫn nghiêm ngặt dựa theo trình tự phối hợp chia thịt.
Tần Thanh Man cần huyết heo với ruột già, thịt sẽ được chia ít lại một chút.
Nhưng cũng chỉ ít đi một chút.
Dẫu sao lòng heo so với thịt heo giá trị kém nhau quá nhiều.
“Cẩu Đản, Cẩu Đản.” Trịnh An Quốc đợi Sở Sở lăn dấu tay nhận thịt xong liền gọi to trong đám người.
“Đến đây, đến đây.” Cha Tam Mộc mặt mày đỏ bừng chạy ra khỏi đám người, con trai Tam Mộc theo phía sau anh ta.
“Cẩu Đản, cậu đưa Sở Sở với thịt của nhà thằng bé về nhà họ Tần đi.” Trịnh An Quốc trực tiếp sắp xếp nhiệm vụ cho cha Tam Mộc.
“Vâng, bí thư.” Cha Tam Mộc nhanh chóng nhận lấy thịt Tiền Tương Dương đưa tới dùng dây cỏ buộc kỹ, do dự một chút, mới nhỏ tiếng tranh thủ nói một câu: “Bí thư, có thể đừng gọi biệt danh của tôi mà gọi tên thật của tôi được không.”
Con trai của anh ta cũng bốn tuổi rồi, còn bị gọi biệt danh, có hơi xấu hổ.
Trịnh An Quốc không nhịn được xua tay đuổi người: “Gọi biệt danh thì làm sao, trong đồn ai không gọi biệt danh như vậy chứ, tôi lại không chỉ gọi biệt danh của một mình cậu, đi nhanh đi, ruột già phải xử lý lúc nóng, lát nữa nguội rồi cậu xử lý cho con bé Thanh Man nha.”
“Được được được, tôi đi liền đây.”
Cha Tam Mộc bị Trịnh An Quốc đuổi, nào còn dám phàn nàn nữa, trực tiếp xách thịt dẫn người rời đi.
Nhìn bóng dáng của cha Tam Mộc, đám người cười ầm lên.
Mọi người vừa nãy đều nghe thấy cuộc đối thoại giữa cha Tam Mộc với Trịnh An Quốc, cũng biết cha Tam Mộc rất để ý đến biệt danh.