Sau khi Trịnh An Quốc biết chuyện hai cha con Chu Kinh Quốc đến nhà họ Tần là tìm Tần Thanh Man xin tha thứ thì không để ở trong lòng nữa, cũng không định đến nhà họ Tần xem tình hình nữa, trò chuyện với thím Quế Anh mấy câu rồi quay về nhà.
Chưa tới mấy ngày nữa thì cần ăn tết rồi, chuyện của nhà bọn họ cũng rất nhiều.
Công xã cũng sắp sửa phải nghỉ phép rồi.
Thím Quế Anh đợi sau khi Trịnh An Quốc đi mới xách đồ đến nhà họ Tần, thím ấy cũng không xách theo đồ gì quá đáng giá, mấy đứa con nhà thím ấy, hai mùa xuân, thu cũng tích trữ không ít thổ sản vùng núi, nhớ đến lần trước cùng Tần Thanh Man đến nông trường đã làm hỏng nấm hầu thủ của Tần Thanh Man, thím ấy liền mang một ít đến nhà họ Tần.
Từ sau lần chung hoạn nạn với Tần Thanh Man, thím Quế Anh có chút cảm giác thân thiết với Tần Thanh Man.
Cộng thêm con gái Trịnh Mỹ Cầm của thím ấy sùng bái Tần Thanh Man, nên hai nhà cũng qua lại nhiều hơn.
“Cháu Thanh Man có ở nhà không?” Thím Quế Anh vừa đến cửa nhà họ Tần liền lên tiếng gọi, đúng lúc Sở Sở đang trong chuồng dê vắt sữa dê, nghe thấy tiếng gọi thì chạy ra xem, vừa nhìn thấy thím Quế Anh, cậu vội mời người vào nhà.
Đối với người trong đồn, cậu cũng không đề phòng gì.
“Sở Sở, cháu đang vắt sữa dê sao?” Thím Quế Anh vào cửa liền nhìn thấy Sở Sở đang làm gì, thuận miệng hỏi một câu.
“Đúng rồi thím, Đô Đô nhà cháu ngày nào cũng uống sữa, chị cháu phải làm việc trong nhà, nên cháu đã học vắt sữa.” Sở Sở nói ra chuyện học vắt sữa vô cùng tự hào và đắc ý.
“Sở Sở thật chăm chỉ, cũng có thể giúp chị cháu chia sẻ việc nhà rồi.” Thím Quế Anh khen ngợi Sở Sở một câu mới đi về cửa phòng khách nhà họ Tần.
Vừa đi vừa gọi: “Cháu Thanh Man.”
Tần Thanh Man vốn đang ở phòng phía tây cắt quần bông cho Sở Sở, nghe thấy tiếng gọi liền ra ngoài đón tiếp: “Thím Quế Anh, nhanh vào phòng ngồi, bên ngoài lạnh.” Nhà nông dân, ban ngày đến cửa nhà người khác không nhất định có chuyện quan trọng, có lẽ chỉ tán gẫu thôi, nên Tần Thanh Man cũng không hỏi thím Quế Anh có chuyện gì, trực tiếp mời người vào nhà sưởi ấm.
“Cháu Thanh Man, nhà cháu thật là ấm áp.” Số lần thím Quế Anh đến nhà họ Tần không nhiều, nhưng lần nào vào nhà vẫn khiến thím ấy vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.
Lò sưởi nhà họ Tần cháy hừng hực, cả căn phòng ấm kiểu mặc áo len mỏng cũng đổ mồ hôi.
“Thím cởi áo bông ra sưởi ấm đi.” Tần Thanh Man đã tự làm một cái giá treo đồ khác ở cửa vào, cái giá này đặc biệt dùng để cho khách vào nhà treo quần áo.
“Được, sưởi ấm một chút.”
Thím Quế Anh vốn đến tìm Tần Thanh Man tán gẫu, cũng không định nói mấy câu rồi đi, dứt khoát cởi áo bông xuống rồi treo lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh lò lửa cùng Tần Thanh Man.
Vừa ngồi xuống, thím ấy đã đưa cái giỏ liễu nhỏ xách trong tay qua.
“Thím, sao thế, sang nhà cháu còn cần phải tặng quà cho cháu nữa sao?” Tần Thanh Man cười nhận lấy giỏ liễu, đồng thời còn nói một câu nói đùa.
“Không phải tặng quà, mà trong nhà nhiều thổ sản vùng núi, hôm nay đã thu thập một ít, nghĩ tới sắp tết rồi, tặng cháu một ít nếm thử một chút, không phải thứ đồ đáng giá gì, chỉ là đồ vào mùa thu trong nhà lên núi hái, nấu canh ngon lắm.” Thím Quế Anh nói chuyện rất phóng khoáng.
Tần Thanh Man liếc nhìn giỏ liễu một cái, nhìn ra nấm hầu thủ, bỗng vô cùng vui mừng.
Cũng không nói lời khách khí gì, trực tiếp để nấm hầu thủ vào trong phòng dự trữ trong nhà rồi mới rót nước cho thím Quế Anh.
Người trong đồn đều thích uống nước mật ong, cô cũng nhập gia tùy tục rót cho thím Quế Anh ly nước mật ong.
“Cháu Thanh Man, vừa nãy lúc thím đến nhà cháu đã gặp được bí thư.”
Thím Quế Anh tự mình mở đề tài.
Tần Thanh Man lập tức hiểu được Trịnh An Quốc đã được Tam Mộc mời xong rồi, đến mức người còn chưa đến nhà mình có thể đã xảy ra tình huống khác rồi, dứt khoát hỏi một câu: “Trời lạnh lẽo bí thư ra ngoài làm gì?”
“Vừa nãy nhà cháu có phải có khách đến không?”
Thím Quế Anh nhìn thấy bóng dáng hai cha con Chu Kinh Quốc liền đoán được nguyên nhân, chủ yếu là thím ấy có một đứa con gái tin tức nhanh nhạy, bên nông trường Hồng Kỳ bên kia xảy ra chuyện gì chưa tới mấy ngày cô ấy đã biết hết rồi.
“Đúng, có hai người đến, nhưng đã đi rồi.”
Tần Thanh Man không giấu diếm thím Quế Anh, cô biết nếu thím Quế Anh nói như vậy điều đó khẳng định biết ai đã đến nhà cô.
“Là hai cha con Triệu Thiên Thành đúng không?” Tiếng thím Quế Anh nhỏ lại một chút.
“Đúng, là hai người họ.” Tần Thanh Man cười rất tự nhiên.