“Chị không uống, em uống là được.” Tần Thanh Man từ chối khéo ý tốt của Sở Sở.
“Không được, nếu chị không uống, em cũng không uống nữa.” Tần Thanh Man có thể nhìn ra sự thay đổi của Sở Sở sau khi uống sữa dê, Sở Sở cũng có thể nhìn ra sự thay đổi của Tần Thanh Man sau khi uống sữa dê.
Da hình như càng trắng hơn, thân hình cũng không yếu ớt nữa.
Tần Thanh Man nhìn sự kiên trì trong mắt cậu, cuối cùng vẫn cúi đầu uống một ngụm sữa dê lớn.
Sở Sở nhìn viền bát cạn đi rất nhiều, cười đến mức mắt híp lại.
Lúc này cậu mới vui vẻ bưng bát uống sữa dê.
Sói con nằm trên đệm chơi bóng, bốn cái móng vuốt lăn quả bóng vải.
Cái đệm là do bện từ thân rơm rạ, Tần Thanh Man còn dùng vải vụn cũ may lại từng lớp, độ dày giống như một cái đệm bông, công thêm một mặt là thân rơm, không chỉ chống nước, mà đặt ở trên mặt đất cũng không làm sói con lạnh.
Loại động vật như chó mèo trời sinh thích chơi đồ chơi như quả bóng.
Tần Thanh Man tháo mấy bộ quần áo cũ, bị hỏng ra làm một quả bóng vải lớn bằng nắm đấm cho sói con, sói con rất thích, ngày nào ăn no không có chuyện gì làm cũng sẽ ôm quả bóng chơi đùa.
“Chị, có phải Đô Đô có thể ăn thịt không?”
Sở Sở vừa uống sữa vừa nói một câu với Tần Thanh Man.
Ngày nào cậu cũng chuẩn bị đồ ăn cho sói con, hiểu rõ lượng cơm của sói con nhất.
Trước đó mỗi ngày ăn năm bữa, hiện giờ ít nhất phải bảy tám bữa, có lúc vừa uống xong sữa còn chưa được hai tiếng đã dùng đầu ủi cậu đòi uống sữa dê, đây là thức ăn đã ăn không đủ lượng tiêu hao.
Tần Thanh Man nghe Sở Sở nói như vậy liền túm Đô Đô đang chơi bóng lên.
Sau đó dùng tay mở miệng sói con ra kiểm tra răng mọc.
Lần đầu tiên cô nuôi sói, cũng không biết khi nào sói có thể ăn nhiều thịt, nhưng cô tin rằng răng mọc xong cách việc ăn thịt có lẽ không còn không xa nữa.
Sói con vốn còn đang chơi rất vui, đột nhiên bị Tần Thanh Man túm lên, tứ chi lập tức cứng đờ.
Đợi đến lúc ngón tay của Tần Thanh Man kiểm tra răng trong miệng nó, nhóc con mở to đôi mắt trong veo ngơ ngác sững sở nhìn Tần Thanh Man không dám cử động chút nào.
Sói con không biết Tần Thanh Man đang làm cái gì.
“Hình như răng đã dài hơn một chút.” Tần Thanh Man đưa ra kết luận sau khi kiểm tra cẩn thận răng của sói con.
“Vâng, đã dài hơn trước đó một chút.” Sở Sở ở bên cạnh cũng gật đầu.
“Vậy tối nay làm cho nó một ít thịt băm ăn.” Tần Thanh Man nhớ lại lần trước đút ít thịt vụn cho sói con hình như cũng không bị ảnh hưởng gì, dứt khoát quyết định tối nay thêm nhiều thịt cho sói con nếm thử một chút.
“Chị, có cần nấu chín không?” Sở Sở lo lắng nhìn sói con.
“Không cần.” Sau này Tần Thanh Man phải thả sói con đi, không định cho sói con ăn đồ ăn chín.
“Vâng.” Sở Sở gật đầu nửa hiểu nửa không.
Buổi tối, Vệ Lăng trở về, Tần Thanh Man nói với đối phương chuyện cho sói con ăn thêm thịt.
Vệ Lăng kiểm tra sói con một chút, cũng đồng ý thêm thịt.
Tần Thanh Man liếc nhìn dáng người tròn vo của sói con một cái, có hơi sầu lo, đừng thấy sói con còn nhỏ, nhưng thật sự sau khi phải thêm thịt, đoán chừng không bao lâu nữa thịt của nhà bọn họ cũng phải lo lắng rồi.
Nuôi sói không giống nuôi chó.
Nuôi chó còn có thể cho ăn chút màn thầu, cơm đồ các thứ, sói không được, cần phải cho ăn thịt.
Còn phải là thịt tươi mới.
Vệ Lăng vừa nhìn vẻ mặt của Tần Thanh Man liền biết vợ mình đang lo lắng cái gì, đưa tay ôm eo cô, hắn nói: “Sư đoàn có nuôi heo, cuối năm sẽ mổ heo mừng năm mới, bình thường mỗi tháng cũng sẽ mổ mấy con, lúc giết heo anh dùng phiếu đổi với bộ hậu cần một ít.”
“Cũng được, bình thường đi lên thị trấn mua một ít nữa, có lẽ đủ cho Đô Đô ăn đến trưởng thành.”
Tần Thanh Man nhớ mang máng sói cần phải uống sữa nửa năm, uống sữa kèm cho ăn thịt, đoán chừng nhà bọn họ có thể gánh nổi.
“Em tính Đô Đô lớn rồi thả nó về núi rừng sao?” Vệ Lăng có thể nhìn ra suy nghĩ của Tần Thanh Man.
“Ừm, Đô Đô là sói, chúng ta không thể nuôi nó như chó mãi được, em còn hy vọng nó có thể tự do nơi núi rừng giống như Tiểu Hắc.” Tần Thanh Man không che giấu ý nghĩ của mình với Vệ Lăng, từ khi thấy được sự dũng mãnh của Tiểu Hắc, cô đã hy vọng sau khi Đô Đô trưởng thành cũng có thể rạng rỡ giống như Tiểu Hắc.
“Vậy sau này anh mang Đô Đô vào núi, dạy nó đi săn.”
Vệ Lăng tôn trọng lựa chọn của Tần Thanh Man.
“Ừm, cũng không biết không có sự dạy dỗ của sói đầu đàn, sau này Đô Đô có thể trở thành sói đầu đàn hay không.” Còn rất nhiều việc Tần Thanh Man lo lắng.