Lúc này người bị trừng trị không những chỉ có một người Triệu Thiên Thành, còn có những người khác trong nông trường vốn thích ý vào thế lực sau lưng ngày nào cũng không làm việc, những người này ngày nào cũng ở chuồng trâu nhận “dạy dỗ lại”, sớm đã kêu khổ không ngừng.
“Thanh Man thật sự lợi hại, mình nhất định sẽ học hỏi Thanh Man.”
Hoàn Uyển Thanh nắm chặt hai tay, cô ấy đã nhận được gợi ý từ sự kiện Tần Thanh Man đối xử với nhà họ Ngô và Triệu Thiên Thành.
Cô ấy có thể không lợi dụng bối cảnh sau lưng yêu cầu đặc quyền, nhưng cô ấy có thể dùng chính sách bảo vệ mình.
Những người này ai nấy cũng có thể mở miệng chụp mũ, dựa vào cái gì cô ấy không thể.
Ngay lúc Hoàng Uyển Thanh càng thêm sùng bái Tần Thanh Man, Tần Thanh Man cũng đã tiễn thím Quế Anh đi rồi.
Thím Quế Anh ngồi ở nhà họ Tần hơn nửa tiếng đồng hồ, không chỉ nói hết tất cả tình hình của Hoàng Uyển Thanh cho Tần Thanh Man một lượt, còn học lại chuyện cười của đám đàn em theo Triệu Thiên Thành cho Tần Thanh Man nghe.
Tần Thanh Man cũng không ngờ tới lại có hiệu quả như vậy.
“Cháu Thanh Man, Mỹ Cầm nhà thím đã nói nếu cháu có thời gian thì đến nông trường một chuyến, cũng thắt chặt đám nhóc thiếu đòn đó, tránh cho bọn chúng đứa nào cũng nói thì hay làm thì dở rất phách lối.” Trước lúc sắp rời khỏi nhà họ Tần, thím Quế Anh nói đùa.
“Dạ được thím, đợi lúc rảnh cháu lại đến nông trường dạo một chuyến.”
Tần Thanh Man vừa trả lời thím Quế Anh, vừa trả cái giỏ liễu lại cho đối phương.
Hôm nay thím Quế Anh đến coi như tặng quà tết, coi như đáp lễ, cô cũng không để thím Quế Anh tay không đi về, cô cắt một ít dồi heo gạo nếp, lại lấy thêm một ít kẹo sữa thỏ trắng làm quà đáp lễ.
Nấm hầu thủ ở thời đại này dù coi như khó kiếm, nhưng cũng không phải đồ đáng giá gì, cho nên quà đáp lễ của cô cũng là những đồ thường dùng trong nhà.
Thím Quế Anh nhận lấy quà đáp lễ của Tần Thanh Man vô cùng vui vẻ.
Đều là người dân quê, việc chú trọng trong quà tặng là tính thực tế, thím ấy cũng thích quà đáp lễ của Tần Thanh Man, kẹo sữa thỏ trắng quý giá, dồi heo gạo nếp càng mới lạ hơn, hiện tại nhà nào trong đồn cũng biết món dồi heo nhà Tần Thanh Man làm đã thêm gạo nếp, nhưng mọi người đều không nỡ bỏ gạo nếp vào, cũng không biết mùi vị thực sự.
Bây giờ nhận được dồi heo gạo nếp, nụ cười trên mặt thím Quế Anh càng tươi.
“Thím ơi, dồi heo lạnh, thím về dùng chảo chiên sơ qua một chút, thêm xíu tỏi tươi thì ngon lắm, thêm muối, hạt tiêu vừa phải.” Tần Thanh Man biết người trong đồn lần đầu tiên nhìn thấy dồi heo thêm gạo nếp, dứt khoát bày cách ăn luôn.
“Được, trở về thím sẽ nếm thử đàng hoàng, nếu hợp khẩu vị, năm sau nhà thím cũng làm một ít dồi heo kiểu này, thêm gạo nếp có thể làm ra rất nhiều.” Trong lòng thím Quế Anh cũng có tính toán.
“Thím ơi, chính là ý này đấy.”
Tần Thanh Man hùa theo lời của thím Quế Anh.
Tiễn người xong, quay đầu liền nhìn thấy Sở Sở và sói con đều đang ngẩng đầu nhìn mình.
“Sữa bị Đô Đô uống rồi hả?” Tần Thanh Man cúi đầu nhìn thùng nhỏ Sở Sở xách trên tay, là thùng chuyên dùng vắt sữa dê.
“Đã uống rồi.”
Sở Sở gật đầu, tiện thể còn tố cáo: “Uống ở trong chuồng, còn đánh nhau với dê con.”
Cậu vừa mới vắt xong sữa dê, phát hiện thím Quế Anh vẫn còn ở đây, nên không về phòng mà đậy thùng sữa lại, sau đó đi quét dọn chuồng dê.
Dê của nhà bọn họ bởi vì cần vắt sữa mỗi ngày, nên bọn họ vô cùng chú trọng vệ sinh trong chuồng dê, ngày nào cũng cần phải quét dọn, như vậy mùi của chuồng dê mới không khó ngửi, cũng không thối, điểm quan trọng hơn là sữa dê sạch sẽ.
“Đi, về phòng, chị nấu sữa dê cho em uống.”
Tần Thanh Man nhìn thùng sữa còn không ít sữa dê, lập tức tiện tay nhận lấy.
“Vâng ạ.” Sở Sở vui vẻ đi theo phía sau Tần Thanh Man.
Sói con cũng tung tăng đi theo.
Từ sau khi sói con chung sống với Tần Thanh Man bọn họ, tính cách càng ngày càng hoạt bát, bình thường có tính lạnh lùng tàn bạo của Tiểu Hắc, cũng có một mặt hoạt bát đáng yêu.
Từ lúc nhà họ Tần nuôi dê sữa, trong nhà đều chưa từng thiếu sữa dê ngày nào.
Mỗi ngày sói con uống, Sở Sở với Tần Thanh Man cũng uống.
Lúc mới đầu lượng cơm của sói con ít, sữa dê còn lại mỗi ngày tương đối nhiều, sói con dần lớn lên, lượng cơm cũng tăng nhanh, Tần Thanh Man cũng không uống sữa dê mỗi ngày nữa, nhưng chắc chắn phải đảm bảo Sở Sở uống.
Sữa dê cậu uống khoảng thời gian này, rõ ràng đã cao hơn một chút, thân thể trông cũng khỏe mạnh hơn một chút.
“Chị, chị uống miếng đi.”
Sở Sở bưng bát bảo Tần Thanh Man uống trước một miếng, cậu nhớ gần đây Tần Thanh Man đều không uống miếng sữa dê nào.
Cậu cũng biết nguyên nhân là vì sói con cần nhiều sữa dê.