Sói con cũng không thả lỏng vì Sở Sở tách miệng mà ngược lại còn cắn tay Đỗ Minh chặt hơn, trong cổ họng còn phát ra những tiếng gừ gừ trầm thấp giống như đang uy hiếp.
Vẻ mặt Đỗ Minh dần trở nên nghiêm túc.
Cậu ấy thấy tay mình đang đau, tuy chưa chảy máu nhưng cậu ấy chắc rằng mình bị sói cắn hằn luôn dấu răng sói rồi.
Đỗ Mình nhìn vào mắt sói con, cậu ấy thấy được sát khí kiên định trong đó.
Đây là ánh mắt mà chỉ sói mới có.
“Rất xin lỗi, ta không nên tự tiện sờ mi khi chưa được mi cho phép.” Đỗ Minh hiểu được ánh mắt của sói con. Với cậu ấy, cái sờ vừa nãy chỉ là đùa vui nhưng đối với sói thì đó lại là khiêu khích.
Là chủ động xuất kích.
“Đô Đô, nhả ra, anh Đỗ Minh không cố ý đâu, anh ấy xin lỗi cậu rồi, em mau nhả ra đi.” Sở Sở cố hết sức vỗ về cảm xúc của sói con.
Tai sói con giật giật, cuối cùng chậm rãi nhả tay Đỗ Minh ra.
Miệng sói vừa nhả ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy trên tay Đỗ Minh có một dấu răng rất sâu. Từ dấu răng có thể nhìn ra được sói con vẫn chỉ là một đứa nhóc, răng vẫn chưa hoàn toàn phát triển.
“Răng có đau không?”
Sở Sở cũng không kịp quan tâm người trưởng thành là Đỗ Minh trước mà vội vàng kiểm tra răng của Đô Đô.
Đô Đô vẫn đang mọc răng sữa nên không sắc, cũng chưa đủ dài nên rất dễ bị thương.
“Ngao ooo ——”
Sói con ỉu xìu rúc đầu vào lòng Sở Sở, răng nó đau.
“Về nhà uống sữa dê, hôm nay chúng ta không ăn thịt được rồi.” Sở Sở đau lòng không thôi, vội vàng ôm chặt sói con an ủi.
“Ngao ô ô ô ——” Sói con vươn cái chân yếu ớt ra.
“Chân cũng bị thương hả?” Sở Sở kinh ngạc kiểm tra chân của sói con.
Đỗ Minh cùng những người khác lập hiểu thiểu thuộc tính của nhóc sói này. Tên nhóc này dữ thì dữ thật đấy nhưng nó chỉ dữ trước mặt người ngoài thôi, còn với người nhà họ Tần thì nó lại vô cùng yếu đuối.
“Lão Đỗ, ai bảo cậu lanh tay, bị cắn là đúng rồi.”
Có người cười nhạo Đỗ Minh.
Đỗ Minh cũng biết mình lỗ mãng, sói con tuy nhỏ nhưng cũng là sói, có thuộc tính của sói, quả thực cậu ấy không thể coi nó là cún con được.
“Anh Đỗ Minh, em xin lỗi.”
Sở Sở ngày nào cũng cùng ăn cùng ở với sói con, sao có thể không nhìn ra được tên nhóc này đang chơi chiêu. Cậu an ủi sói con vài câu xong liền nhỏ giọng xin lỗi Đỗ Minh, dù sao thì cũng là thằng nhóc nhà cậu cắn người ta.
“Sở Sở, không phải xin lỗi đâu, là do anh không tôn trọng Đô Đô, anh mới là người phải nói xin lỗi mới đúng.”
Đỗ Minh rất hiểu lý lẽ xin lỗi lại.
“Anh Đỗ Minh, để em bảo anh rể em đưa thuốc cho anh.” Sở Sở là một cậu nhóc dám chịu trách nhiệm.
“Đừng, anh bạn nhỏ à, em không được làm như vậy đâu, anh không bị thương, tay anh không sao hết, không tin thì em kiểm tra này.”
Đỗ Minh nghe Sở Sở nói vậy thì sợ hết hồn.
Vốn là do cậu ấy lanh tay, nếu để chuyện này ẩm í tới chỗ Vệ Lăng thì chắc chắn cậu ấy sẽ bị phạt. Cậu ấy không muốn chạy thêm mười cây trong tiết trời này đâu, vác vật nặng chạy mười cây, chạy như thế thì còn gì là người.
Sở Sở chăm chú kiểm tra tay Đỗ Minh, sau khi xác nhận tay cậu ấy không bị rách da mới thở phào một hơi.
“Éc éc éc ——” Đúng lúc một lớn một nhỏ đang nghĩ xem phải nói gì thì tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
“Mổ lợn, mau đi xem mổ lợn.”
Ánh mắt của Đỗ Minh cùng Sở Sở nhanh chóng bị thu hút.
Mổ lợn ăn thịt, bất kể là người lớn hay trẻ con đều không thể thoát khỏi định luật logic này. Dù năm nào cũng xem mổ lợn nhưng chỉ cần đến ngày mổ lợn mọi người đều thấy được mùi thơm.
“Hôm nay các anh mổ nhiều lợn ghê, còn mổ nhiều hơn cả đồn bọn em nữa.”
Sở Sở không nhịn được cảm thán.
“Chỗ bọn anh phải có hơn mười nghìn người, nhiều người như vậy nên mỗi năm thống nhất mổ lợn một lần, cũng hiểm lắm đấy.” Đỗ Minh nhìn cảnh mổ lợn trên quảng trường, cảm thấy vô cùng phấn khích, hận không thể xông lên giúp một tay.
“Nhiều người vậy ạ?”
Sở Sở kinh ngạc.
“Tất nhiên rồi, bọn anh là sư đoàn đó, bình thường trong chẳng có mấy người vậy thôi chứ thực ra rất đông, mọi người đều phải đi làm nhiệm vụ, đến cuối năm sẽ có rất nhiều người trở về, qua một hai ngày nữa em sẽ thấy nhiều người hơn.” Đỗ Minh bị biểu cảm trên mặt Sở Sở chọc cười.
“Nhiều người như vậy thì ăn được bao nhiêu thịt.”
Sở Sở cảm thấy mình không tính nổi.
“Một ngày ít nhất cũng ăn hết vài con lợn, đấy là tiết kiệm rồi đó. Hôm nay giết năm con làm món sát trư có lẽ sẽ tốn nhiều hơn một chút.” Đỗ Minh nhắc đến ăn liền nhịn không được sờ sờ khóe miệng.
Cậu ấy đói, không chỉ đói mà còn thèm thịt nữa.
“Đúng rồi Sở Sở, nghe nói đồng chí Tần Thanh Man nấu cơm rất ngon, có đúng không thế?” Lợn vừa mới giết, nếu muốn ăn món sát trư thì ít nhất cũng phải chờ đến tối làm Đỗ Minh không thể không nói sang chuyện khác.
Sở Sở nghe thấy chủ để chuyển đến Tần Thanh Man, gật đầu nói: “Đúng đó, chị em nấu ăn siêu ngon luôn.”