Đỗ Minh cùng với những người bên cạnh nuốt ực một ngụm nước bọt.
Bọn họ chưa được ăn thức ăn Tần Thanh Man nấu nhưng từng ngửi thấy mùi thức ăn cô làm vì thỉnh thoảng giữa trưa bọn họ tìm Vệ Lăng báo cáo tình hình có thể gặp đúng lúc hắn đang dùng cơm.
Nhìn món thịt bóng loáng phát sáng cùng với mùi thịt thơm phức kia làm họ trông mà phát thèm, thèm vô cùng.
“Nghe nói hôm nay đồng chí Tần Thanh Man hướng dẫn nhà ăn làm món sát trư hả?”
Đỗ Minh tiếp tục để lộ thông tin với Sở Sở.
Sở Sở sững sờ, cậu nhóc nhớ chị đến để hướng dẫn mọi người làm dồi với lạp xưởng mà nhỉ, sao lại có cả sát trư ở đây.
“Em không biết.” Cậu nhóc thành thật lắc đầu, cậu không biết thật.
“Anh thấy rất nhiều người nói hôm nay đồng chí Tần Thanh Man sẽ hướng dẫn làm món sát trư nên hôm nay dù được nghỉ nhưng anh vẫn không rời khỏi khu đóng quân chính là để ở lại ăn món sát trư siêu ngon đấy.” Đỗ Minh nhìn con lợn mập đang bị làm thịt trên quảng trường, hai mắt sáng lên.
“Bọn anh cũng nghe nói đồng chí Tần Thanh Man làm món sát trư nên mới không rời khu đóng quân đấy.”
Đúng lúc mấy người khác cũng được nghỉ.
Sở Sở liên tục nghe mọi người nói như vậy, không thể không bảo vệ Tần Thanh Man, “Chị em chắc chắn sẽ nấu ra món sát trư ngon nhất.”
“Chắc chắn!”
Mấy người Đỗ Minh trăm miệng một lời nói.
Cho dù Vệ Lăng không khoe tài nấu nướng của Tần Thanh Man với cấp dưới thì cũng không ngăn được mấy người Đỗ Hoành Nghị khoe giúp.
Cộng thêm thỉnh thoảng còn có chuyện mấy thủ trưởng Vương Thừa Bình tranh ăn nữa, toàn bộ sư đoàn XXX ai cũng biết Tần Thanh Man nấu ăn rất ngon.
Nếu không phải Tần Thanh Man là vợ của Vệ Lăng thì chắc sẽ có người đề xuất với Đại đoàn trưởng Vương Thừa Bình để Tần Thanh Man tới nhà ăn của sư đoàn công tác.
Ngay khi tất cả mọi người đều tha thiết nhìn chằm chằm hiện trường mổ lợn, Hoàng Hưng Nghiệp cũng gọi Tần thanh Man qua một bên, thấp giọng thương lượng: “Đồng chí Tần, không biết tên nào truyền tin giả, hiện giờ toàn bộ sư đoàn đều cho rằng cháu sẽ chủ trì nấu món sát trư tối nay.”
“Cháu ạ?”
Tần Thanh Man hơi sửng sốt.
Cô nhớ là chỉ đồng ý hướng dẫn làm dồi với lạp xưởng thôi mà.
Vữa này cô đã chỉ huy người của nhà ăn tìm đủ nguyên liệu làm lạp xưởng cũng cắt nghiền xong hết rồi, giờ chỉ chờ lợn xử lý xong là có thể lập tức cắt thịt ướp gia vị. Đến khi làm xong dồi là thịt làm lạp xưởng cũng ướp xong rồi, đến lúc đó là có thể nhồi lạp xưởng.
Hoàng Hưng Nghiệp thấy Tần Thanh Mạn kinh ngạc liền ngượng ngùng giải thích: “Có lẽ là đám ranh con kia chán ăn thức ăn chú nấu nên cố ý truyền tin.”
Ông ấy vẫn biết chỗ thiếu sót của mình trong việc nấu nướng.
“Chú Hoàng, chú cố ý đúng không?” Tuy Tần Thanh Man chưa tiếp xúc lâu với Hoàng Hưng Nghiệp nhưng ít nhiều gì cũng có thể cảm nhận được tính cách thật của ông ấy.
Tuy vị giác của Hoàng Hưng Nghiệp có vấn đề nhưng những người khác trong nhà ăn lại đâu có vấn đề gì.
Cùng lắm thì lúc ông ấy nấu ăn cần bỏ gì vào thì gọi thêm một người tới phối hợp là được, hoàn toàn không cần tự nấu tất cả các món.
Hoàng Hưng Nghiệp cười với Tần Thanh Man, không trả lời vấn đề này.
Vậy là Tần Thanh Man hiểu.
Tuy Tần Thanh Man không biết nguyên nhân nhưng cũng không cần đi chọc phá, chỉ hỏi về những rắc rối hiện giờ, “Chú Hoàng, vậy tối nay nấu sát trư chú định sắp xếp thế nào?”
“Chú gọi cháu một tiếng bé Thanh Man chắc là được nhỉ.” Hoàng Hưng Nghiệp nói.
“Chú, mọi người trong đồn bọn cháu đều gọi cháu như vậy, chú gọi cháu như vậy cũng thân thiết hơn.” Tần Thanh Man cùng không thấy bị Hoàng Hưng Nghiệp gọi như vậy là xúc phạm mà cô cảm thấy quan hệ của hai người gần gũi hơn, Hoàng Hưng Nghiệp đã thực sự coi cô là con cháu của ông ấy.
Hoàng Hưng Nghiệp thấy Tần Thanh Man nói chân thành như vậy thì cũng không khách sáo nữa, nói rõ: “Bé Thanh Man, nếu không thì hôm nay cháu ở lại làm sát trư đi.”
Nói xong còn lo Tần Thanh Man cảm thấy phải gánh vác trách nhiệm to lớn liền bổ sung: “Chú làm trợ thủ cho cháu, cam đoan không gây áp lực cho cháu, những người khác trong nhà ăn cũng để cháu chỉ huy bất cứ lúc nào.”
Tần Thanh Man tin năng lực chấp hành của quân nhân.
Đừng thấy nhà ăn sư đoàn chỉ là nhà ăn vậy thôi nhưng có lẽ những người làm việc trong nhà ăn tất cả đều là quân nhân.
Đã là quân nhân thì cho dù quân chủng như thế nào cũng phải phục tùng mệnh lệnh.
Tần Thanh Man suy nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý. Cô có thể nhìn ra được Hoàng Hưng Nghiệp thật tâm mời mình, còn có những ánh mắt nóng bỏng bên ngoài không chỉ đến xem mổ lợn mà chắc chắn còn đang rất mong đợi vào món sát trư mỗi năm một lần này.
“Bé Thanh Man, quyết định như vậy nha, cháu làm bếp trưởng.”
Hoàng Hưng Nghiệp vui vẻ quyết định vị trí hôm nay của Tần Thanh Man.
Hơn mười con lợn giết xong còn phải chia ra nấu thành đủ món ngon.
Cơm trưa vẫn là Hoàng Hưng Nghiệp làm bếp trưởng, cho dù Tần Thanh Man muốn giúp một chút thì cũng có lòng mà không có sức. Hơn mười con lợn là hơn mười bộ ruột non, ruột già, những thứ đều đều để làm lạp xưởng với dồi. Đây quả thực không phải mục tiêu có thể dễ dàng hoàn thành.
Tần Thanh Man ngoại trừ bắt tay chỉ cách làm mà còn phải kiểm tra, đảm bảo chất lượng.
Vì bữa trưa của sư đoàn vẫn là hương vị cũ nên mọi người càng thêm mong chờ vào món sát trư buổi tối.
Bởi vì Hoàng Hưng Nghiệp đã nói rõ là bữa tối sẽ do Tần Thanh Man phụ trách.
Buổi trưa, sắc mặt Vệ Lăng lúc đến tìm chị em Tần Thanh Man ăn cơm không tốt chút nào. Hắn vốn muốn để cho vợ thoải mái một chút, không ngờ lại còn nhận làm cả bữa tối.
Chỉ cần nghĩ tới Tần Thanh Man phải nấu cơm cho cả mười nghìn người của sư đoàn là sắc mặt Vệ Lăng lại lạnh như băng.
Điều này làm cho Vương Thừa Bình - người khởi xướng hoàn toàn không dám để lộ ra là do ông ấy làm.