Hôm nay, sư đoàn giết heo để nấu ăn làm cho mọi người vô cùng hài lòng, nhận được rất nhiều lời khen.
“Đồng chí Tần, kỹ năng nấu ăn của cô thật sự rất tuyệt vời.”
Vương Thừa Bình gắp một miếng dồi bỏ vào miệng, mới cắn một miếng đã cực kỳ hâm mộ, ông đã ăn qua không biết bao loại dồi, đặc biệt là loại dồi này, ông từng ăn rất nhiều, nhưng không ai có thể so được với tay nghề của Tần Thanh Man.
Dồi là một món ăn rất dễ nấu nhưng không phải ai cũng nấu ngon được.
Chỉ cần đun kỹ một chút, huyết heo trong dồi chín quá sẽ có mùi rất hôi, dai và không còn ngon chẳng khác gì cắn một miếng giẻ.
“Đúng thật, món dồi này được nấu ngon hơn so với trong nhà người dân từng làm.”
Trương chính ủy cũng tán dương một câu.
Do tính chất công việc, thỉnh thoảng Trương chính ủy phải tiếp xúc với thôn dân địa phương, đôi khi ăn cơm lại nhà dân đưa thêm phiếu cũng chẳng phải chuyện gì lạ, thế nên ông đã ăn các món ăn khi mổ heo, dồi cũng đã ăn qua, nhưng chỉ có món dồi heo hôm nay Tần Thanh Man làm là ngon đến cùng cực.
Huyết heo vốn dĩ có mùi tanh đặc trưng, tuy không nồng nhưng rất khó loại bỏ.
Thế nhưng món dồi do Tần Thanh Man làm trong nhà ăn không những không có mùi tanh của huyết heo mà còn mềm mịn, hương vị vừa phải, tan chảy trong miệng.
“Đúng vậy, ăn rất ngon, đây là món dồi ngon nhất mà tôi từng ăn đấy.”
Đỗ Hoành Nghị không chịu kém cạnh cũng bình phẩm một câu.
“Nghe tôi nói này, món thịt giã tỏi này là ngon nhất.”
Hồng Vĩ lúc đánh trận còn khó khăn, thế nên bây giờ ông thích ăn thịt hơn, nhìn miếng thịt luộc trắng, không ít chỗ có mỡ, ông nghĩ chỉ cần há miệng cắn một miếng trong miệng sẽ toàn mỡ heo, nhưng ngược lại không như thế, ăn rất ngon còn không quá béo.
Miếng thịt trắng bị cắt thành từng miếng to cỡ ba đầu ngón tay ăn vào hơi ngọt, chấm với tỏi giã càng ngon hơn.
Khiến ông ấy say mê ngay lập tức.
“Tôi thấy xương to cũng rất ngon, thịt nạc cũng không tồi chút nào, thơm tới nỗi tôi muốn đập nát xương để hút tủy bên trong.”
Tả Cao Bằng là người thích gặm xương, đã ăn tới nỗi sung sướng.
“Nếu hỏi tôi, tất cả đều ngon hết, tôi thấy món nào cũng là món ngon nhất mà tôi từng ăn, thế nên không thể chọn được món nào là ngon nhất.”
Muốn đoán xem ai là người vừa lòng với bữa cơm này nhất, tất nhiên là người khởi xướng đầu tiên, Vương Thừa Bình.
Lúc trước, mỗi lần Vệ Lăng mang đồ ăn từ trong nhà tới, ông đều gắp một ít để ăn thử trước.
Thử thì thử, nhưng mỗi lần thử còn dè chừng Vệ Lăng, thế nên chỉ dám nhặt những mẩu vụn dư ra để nếm thử.
Con người là như vậy, cơm ngon càng ít thì càng nhớ nhung.
Còn phải nói, kể từ lúc biết Tần Thanh Man có khả năng sẽ tới nhà ăn để làm dồi và lạp xưởng, ông đã lên kế hoạch tung tin đồn, tin đồn càng ngày càng lan rộng.
Bởi vì sức mạnh của lời đồn, cuối cùng Tần Thanh Man đã đồng ý hướng dẫn nấu đồ ăn từ heo được mổ.
Cuối cùng, Vương Thừa Bình được ăn thịt heo do Tần Thanh Man làm như ước nguyện của mình.
Ông thấy món nào cũng ngon hết.
Món nào cũng thỏa mãn mong đợi và tán thưởng tài nấu ăn của ông đối với Tần Thanh Man.
Vệ Lăng biết ai là người tung tin đồn đầu tiên, nhìn Vương Thừa Bình khen ngợi Tần Thanh Man, hắn cũng có được tính toán nhỏ của mình.
Vợ hắn không phải người của sư bộ, tuy hôm nay cô bận rộn cả ngày, mặc dù không phải tự mình làm tất cả nhưng vẫn tốn sức, hắn thấy được sự mỏi mệt của cô, cứ như vậy, dù thế nào sư bộ cũng phải bồi thường một chút.
“Sư trưởng, hôm nay đồ ăn có ngon không?”
Vì thế Vệ Lăng hỏi Vương Thừa Bình.
Nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Vệ Lăng, Vương Thừa Bình hơi chột dạ, lại nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Tần Thanh Man, ông lập tức hiểu ra, Tần Thanh Man đã tốn không ít công sức cho lần giết heo làm đồ ăn này.
Làm sư trưởng, ông cũng chẳng phải người keo kiệt.
Hơn nữa, Tần Thanh Man cũng không phải người trong sư đoàn của bọn họ, bọn họ cần phải giải thích việc bắt buộc đối phương phải tới đây, ông cũng đã thương lượng trước với Trương chính ủy cùng với trưởng phòng hậu cần Hồng Vĩ.
Phương án đền bù cũng được chuẩn bị từ lâu.
Bây giờ nghe Vệ Lăng nói như thế, biết rằng hắn đang ra mặt cho Tần Thanh Man.
Vương Thừa Bình thuận thế nói về việc bồi thường cho Tần Thanh Man, ông xấu hổ ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Tần Thanh Man cười nói: “Đồng chí Tần Thanh Man, hôm nay cô vất vả rồi.”
Tần Thanh Man mỉm cười nhìn Vương Thừa Bình.
Quả thật hôm nay cô đã rất vất vả, vì thế cũng không giả bộ.
Cô không được nhận lương của sư đoàn, sư đoàn cũng không trợ cấp tem phiếu lương thực cho cô, cô không có nghĩa vụ phải làm việc cho sư đoàn.
Thế cho nên một câu cô vất vả rồi cũng rất xứng đáng.
Vương Thừa Bình cũng biết câu vất vả này rất xứng đáng với Tần Thanh Man, ông liền nói rõ ràng: “Bình thường khi tôi nhờ đến sự giúp đỡ của thôn dân đều sẽ có những khoản trợ cấp nhất định, hôm nay đồng chí Tần Thanh Man vất vả như vậy, chắc chắn cũng không thiếu trợ cấp.”