“Sư trưởng, ông muốn bù đắp như thế nào?”
Vệ Lăng vẫn chưa thôi, vợ hắn ngại mở miệng đòi hỏi nhưng hắn không ngại.
Vương Thừa Bình trừng mắt nhìn tên Vệ Lăng ăn cây táo rào cây sung kia, sau đó ân cần nói với Tần Thanh Man: “Đồng chí Tần Thanh Man, đồng chí tự chọn đi, muốn trợ cấp lương thực hay một chút thịt heo, bộ chỉ huy sư đoàn chúng tôi đều đồng ý.”
Đây có thể nói là một khoản lớn.
Cũng là bồi thường vô cùng thực tế.
Tần Thanh Man hết sức ngạc nhiên.
Tiền lương của Vệ Lăng nhà cô cũng không hề thấp, mấy năm nay dành dụm được không ít tiền cùng với tem phiếu thực phẩm định mức, thứ mà gia đình cô thiếu chính là thịt.
Bây giờ sói con có thể ăn thịt, chúng là nguồn tiêu thụ thịt lớn.
Trước khi mở miệng, Tần Thanh Man nhìn thoáng qua Vệ Lăng, thấy gương mặt tin tưởng ngập tràn cổ vũ của hắn, cô mới ngại ngùng nói: “Đồng chí thủ trưởng, tôi có thể lấy một ít thịt tươi được không?”
“Có thể.”
Vương Thừa Bình phóng khoáng gật đầu, thậm chí còn vung tay, trực tiếp đưa ra số lượng bồi thường, “Hôm nay đồng chí Tần Thanh Man đã vất vả, tôi phê duyệt cho đồng chí mười cân thịt heo.”
Sau này, mười cân thịt heo so ra không nhiều cũng không ít, nhưng trong thời đại khan hiếm lương thực này nó rất có giá trị, thậm chí thịt heo trợ cấp cho một người trong một năm còn chưa tới số lượng này.
Nghe nói, công nhân trong thành phố một tháng cũng chỉ có một phiếu chưa đến nửa cân thịt.
Ba người trong nhà Tần Thanh Man rất hài lòng với mức bồi thường mà Vương Thừa Bình đưa ra, nhưng Tần Thanh Man suy nghĩ sau đó lại nói: “Đồng chí thủ trưởng, tôi chỉ cần năm cân thịt heo, thay năm cân thịt heo kia bằng dạ dày heo được không?”
Thịt ba chỉ là món ngon, dù hầm hay chiên đều rất bổ dưỡng.
Vương Thừa Bình không đồng ý ngay mà nhìn về đại sư phụ nhà ăn Hoàng Hưng Nghiệp.
Nhà ăn sư bộ nằm dưới sự quản lý của Hoàng Hưng Nghiệp, nguyên liệu nấu ăn đưa vào trong nhà ăn phải được sự đồng ý của Hoàng Hưng nghiệp mới có thể thay đổi vị trí.
Nói không chừng Hoàng Hưng Nghiệp đã nghĩ sẽ nấu món gì với dạ dày heo rồi.
Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía mình, Hoàng Hưng Nghiệp chậm rãi đặt đũa xuống, gật đầu đồng ý: “Bên tôi không thành vấn đề, tôi có thể dành mười bộ dạ dày heo cho đồng chí Tần Thanh Man.”
Dạ dày heo không phải thịt heo, giá trị cũng không bằng nên mới cho nhiều hơn.
Hoàng Hưng Nghiệp nói xong còn bổ sung: “Nói tới tôi cũng phải cảm ơn đồng chí Tần Thanh Man, bởi vì cô đã tới chỉ huy nhà ăn ngày hôm nay, nhà ăn của chúng tôi đã học được rất nhiều kỹ năng nấu các món mới, tôi tin chắc chất lượng đồ ăn trong nhà ăn sẽ đạt thêm một tầm cao mới.”
Mọi người ngờ vực nhìn Hoàng Hưng Nghiệp.
Với kỹ năng nêm nếm gia vị của Hoàng Hưng Nghiệp, cho dù là kỹ thuật nấu ăn đỉnh cao nhất cũng sẽ bị hủy hoại.
Thấy mọi người không tin tưởng nhìn mình, ông đành giải thích thêm, “Sau này tôi sẽ không tự nấu ăn nữa, tôi sẽ học hỏi đồng chí Tần, cứ ở đứng ở giữa điều phối là được, tôi tin tưởng binh lính dưới tay tôi sẽ biết nấu ăn, sẽ làm ra những món làm mọi người hài lòng hơn.”
Nói xong những lời này, nhà ăn im lặng một lúc lâu sau mới vang lên tiếng vỗ tay.
Những tràng pháo tay tới từ những lãnh đạo như Vương Thừa Bình, cùng với những nhân viên trong nhà ăn.
Thấy Hoàng Hưng Nghiệp chủ động hiền hòa như vậy, mọi người khó nén kích động.
Tương lai khẳng định không phải ăn những món ăn có mùi vị kì lạ nữa, người phụ trách nêm gia vị không còn nữa, chỉ cần mùi vị không lạ, mọi người đều có thể chấp nhận.
Người trong sư đoàn cực kỳ hài lòng, Tần Thanh Man cũng rất hài lòng.
Ngay từ lúc nhìn thấy nhiều dạ dày heo ở trong nhà ăn như vậy, cô đã muốn mua một ít mang về nhà rồi, nhưng món làm từ dạ dày heo rất bổ dưỡng cho phụ nữ, trước đây thân thể cô đã hao tổn nhiều, với mười bộ dạ dày heo này có thể bồi dưỡng lại từ từ.
Mọi người ăn cơm no nê, cả nhà Tần Thanh Man về cũng không còn sớm nữa.
Trước khi về tới nhà, Sở Sở đã ôm sói con ngủ mất.
Sói con cũng không khá hơn là bao, nó chớp chớp mắt rồi buồn ngủ.
Tần Thanh Man nhìn hai đứa nhỏ như vậy, đoán chắc hôm nay bọn chúng đã gây chuyện, cô dùng chăn nhỏ đắp lên cho bọn họ rồi nhìn Vệ Lăng đang lái xe.
Vệ Lăng cảm nhận được ánh mắt của vợ mình.
Thế nên đã nói với cô chuyện Sở Sở cùng với sói con đã làm, tất nhiên cũng nói sẽ phạt như thế nào.
Nói đến hình phạt, hắn do dự một lát.
Bởi vì hắn nhớ tới mấy người Đinh Hướng Sơn đã lén lút trêu chọc mình, vợ có một đứa em trai như vậy, ngày thường đều coi như bảo bối, nếu hắn phạt em vợ thì vợ mình có tức giận hay không?
Nghĩ thì nghĩ nhưng hắn vẫn nói mình đã phạt Sở Sở thế nào.