Ký túc xá dành cho công nhân viên không giống với khu ở dành cho người nhà, những người ở nơi này đều là những người còn độc thân.
"Thanh Man, nông trường đã nghỉ làm rồi, đồng chí Hoàng Uyển Thanh chắc chắn ở trong ký túc xá, chúng ta trực tiếp đi lên ký túc xá tìm người." Trịnh Mỹ Cầm nhìn thoáng qua khung cảnh ồn ào nhộn nhịp, nhỏ giọng nói chuyện với Tần Thanh Man.
Sắp đến hết năm rồi, công nhân viên chức đều được nghỉ làm.
Được nghỉ cho nên cũng có thời gian rảnh rỗi, rất nhiều người nhân lúc sắc trời còn chưa tối liền bận rộn giặt giũ.
Ở hai bên trong sân ký túc xá dành cho công nhân viên đều có một hàng vòi nước cùng bồn rửa mặt, lúc này rất nhiều công nhân viên đều đang vừa giặt giũ chăn ga vừa tán gẫu với người mình quen biết, cho nên căn bản không để ý đến Tần Thanh Man và Trịnh Mỹ Cầm đang tới gần.
Cho dù có người chú ý tới cũng bởi vì không quen biết mà không có phản ứng gì cả.
Nhiều nhất cũng chỉ là có người bởi vì tướng mạo và quần áo mới đẹp đẽ trên người Tần Thanh Man mà nhìn nhiều hơn một cái, ngoài ra cũng chẳng có gì nữa.
Bên trong nông trường, bởi vì cái chết của Ngô Vệ Dân, cùng với việc nhà họ Ngô bị ngã ngựa, rất nhiều người từng bị bắt nạt đều được tự do, người được tự do, cộng thêm không còn áp lực nữa, cho nên tâm trạng cũng rất tốt, đều nói đến những chuyện quen thuộc trong nông trường, bàn luận đến khí thế ngất trời.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua khung cảnh náo nhiệt rồi cùng Trịnh Mỹ Cầm đi tìm Hoàng Uyển Thanh
Ký túc xá cho công nhân viên ở khu này đều là nhà trệt một tầng, nhà trệt cũng không tính là cao lắm, nhưng được sắp xếp rất chỉnh tề, cũng có thể nhìn ra được sự sáng sủa sạch sẽ.
Xem ra đều là những người thích sạch sẽ.
Nơi Hoàng Uyển Thanh ở chính là phòng ký túc xá đơn được cải tạo từ gian trữ đồ, nằm ở một góc của ký túc xá, mặc dù không bắt mắt, nhưng trước sau đều có phòng cản trở, cho nên có thể chắn gió, trong hoàn cảnh có bếp lò ở trong phòng lại càng vô cùng ấm áp.
"Cốc cốc cốc ——"
Tiếng gõ cửa thanh thúy vang lên, đã kinh động đến hai người ở trong phòng.
Hoàng Uyển Thanh thực sự không nghĩ tới sẽ gặp được bà chị họ Cao Diệp Phương này ở nông trường, đối với việc Cao Diệp Phương lừa mình cô ấy vô cùng tức giận, hôm nay là lần đầu tiên hay ngày gặp mặt sau chuyện đó, cũng là cuộc gặp mặt nảy lửa.
Hoàng Uyển Thanh vô cùng bất mãn với Cao Diệp Phương, Cao Diệp Phương lại càng bất mãn với Hoàng Uyển Thanh hơn.
Lúc trước cô ta vì không muốn đến cái thành phố hẻo lánh, giá lạnh lại vắng vẻ này, lại càng không muốn ở lại đây cả đời cho nên cô ta mới không thể không lừa gạt một người ngây thơ, đơn thuần như Hoàng Uyển Thanh
Hoàng Uyển Thanh đồng ý cùng cô ta đổi địa điểm nông thôn phải xuống, nhưng cuối cùng không chỉ có Hoàng Uyển Thanh phải tới mà chính cô ta cũng bị sắp xếp tới đây.
Biết được chuyện này là do bút tích của nhà họ Hoàng, Cao Diệp Phương tức giận đến mức hận không thể cào Hoàng Uyển Thanh hai phát cho hả giận, rõ ràng là Hoàng Uyển Thanh muốn tới đây để tìm người, cô ta chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền giúp đỡ mà thôi, kết quả chỗ tốt thì không lấy được, cô ta còn bị mấy nhà liền ghi thù.
Cao Diệp Phương ngẫm lại liền tức giận đến không chịu được.
"Chị họ, tôi với chị chẳng có lời gì cần nói cả, chị đi đi." Hoàng Uyển Thanh từ sau khi biết rõ được việc mình bị lừa đi xem mắt, cô ấy đã chẳng còn tình nghĩa chị em gì với Cao Diệp Phương nữa rồi.
Đối với việc mình trở thành quân cờ của Cao Diệp Phương, cô ấy rất đau lòng.
Cao Diệp Phương bị lời nói của Hoàng Uyển Thanh làm cho nghẹn lời, cô ta còn chưa tìm Hoàng Uyển Thanh gây phiền phức thì thôi đi, Hoàng Uyển Thanh thế mà lại dám tỏ ra bất mãn với cô ta.
Nếu không phải biết được Hoàng Uyển Thanh ở nông trường trải qua cuộc sống không tệ, một người làm chị họ như cô ta làm sao có thể chủ động tới tìm Hoàng Uyển Thanh.
Kết quả Hoàng Uyển Thanh còn không cảm kích.
Cao Diệp Phương vô cùng tức giận, bầu không khí trong phòng vừa ngột ngạt lại vừa xấu hổ, chính vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Uyển Thanh, là tôi đây, mở cửa." Giọng nói của Tần Thanh Man truyền vào trong phòng.
Hoàng Uyển Thanh lập tức hoảng hốt đứng bật dậy.