"Làm sao bây giờ?" Cao Diệp Phương nhỏ giọng hỏi Hoàng Uyển Thanh.
Hôm nay cô ta đến tìm Hoàng Uyển Thanh cũng không hề che giấu gì cả, chắc chắn sẽ có người nhìn ra hành tung của cô ta, người bên ngoài chỉ cần hỏi người khác một chút thôi, khẳng định sẽ có người nói hết tình huống ở trong ký túc xá ra.
Vừa sốt ruột, ánh mắt của Cao Diệp Phương ngay lập tức đảo loạn một vòng ở trong ký túc xá.
"Nhanh lên, chị mau trốn vào trong gầm giường đi." Hoàng Uyển Thanh cũng vẫn đang nghĩ biện pháp để giải quyết, ngay lập tức cô ấy liền nghĩ đến việc giấu Cao Diệp Phương đi, chỉ cần Tần Thanh Man không trông thấy mình và Cao Diệp Phương ở cùng với nhau, thì sẽ không hiểu lầm mình.
"Để tôi trốn xuống gầm giường á!"
Cao Diệp Phương trừng to đôi mắt không thể tin được nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh.
Cô ta không nghĩ tới Hoàng Uyển Thanh sẽ đưa ra biện pháp giải quyết như thế này, bắt cô ta trốn dưới gầm giường, cô ta không xứng để gặp người khác đến như vậy sao!
"Mau lên." Hoàng Uyển Thanh cả mặt nóng vội kéo Cao Diệp Phương về phía cạnh giường.
Giường ngủ ở ký túc xá của cô không phải là giường sưởi, mà là giường gỗ có gác phản giường, đối với loại giường này giấu một người ở phía dưới cũng không có vấn đề gì cả.
"Tôi………." Cao Diệp Phương không muốn chui xuống gầm giường.
"Không muốn chết thì nhanh lên." Hoàng Uyển Thanh thực sự rất nóng vội, nóng vội đến mức mồ hôi đầy đầu, vẻ mặt cũng không giống giả bộ.
Cao Diệp Phương:.........
Bên ngoài cửa, hai người Tần Thanh Man bởi vì không nghe thấy động tĩnh gì ở trong phòng, cho nên thực sự nghĩ rằng Hoàng Uyển Thanh không ở đó.
Trịnh Mỹ Cầm xoay người nhìn về khoảng sân ở phía xa xa.
Trong sân hiện tại đang rất nhộn nhịp, thật sự rất nhiều người.
"Thanh …….. Thanh Man, tôi đang thay quần áo, hai người đợi tôi một chút, đợi tôi một chút thôi tôi lập tức tới mở cửa cho hai người ngay đây." Giọng nói của Hoàng Uyển Thanh kịp thời vang lên từ trong phòng, chặn lại giọng nói chuẩn bị gọi người của Trịnh Mỹ Cầm.
Nghe thấy tiếng của Hoàng Uyển Thanh, Trịnh Mỹ Cầm cũng không có ý định ở lại thêm nữa, mà nói với Tần Thanh Man: "Thanh Man, chị về trước đây, hôm nay mẹ chị đến cũng không được lâu lắm, lát nữa là phải trở về rồi, chị trở về nhà nói đôi lời với mẹ chị đây."
"Chị Mỹ Cầm, em cảm ơn chị nhé.*
Tần Thanh Man cảm ơn Trịnh Mỹ Cầm về nhiều mặt khác nhau.
Không chỉ cảm ơn đối phương vì đã tiết lộ cho mình biết chuyện tác oai tác quái của Cao Diệp Phương, mà còn cảm ơn đối phương vì đã đích thân đưa mình đến ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh.
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, em đã gọi chị một tiếng chị rồi thì đây đều là những chuyện chị nên làm thôi." Trịnh Mỹ Cầm cười cười với Tần Thanh Man, sau đó phất tay rời đi m
Cô ấy đi từ ký túc xá dành cho công nhân viên đến khu ở dành cho người nhà cũng tương đối gần, vòng qua vài đoạn đường là tới rồi.
Hôm nay đã nhận quà của Tần Thanh Man, cô ấy cũng phải tặng lại một chút quà, hơn nữa quà cáp cô ấy đã sớm thương lượng với Bao Thắng Lợi rồi, vốn dự định sau khi ăn Tết xong, lúc về nhà mẹ đẻ thăm người thân sẽ tặng sau, hôm nay Tần Thanh Man đã đưa quà rồi, vậy cô cũng tiện thể tặng luôn.
"Chị Mỹ Cầm, chị đi cẩn thận."
Tần Thanh Man nói một câu khách sáo.
"Đúng rồi, Thanh Man này, hôm nay các em không vào thị trấn mua đồ đúng không, nếu như không vào thị trấn, vậy thì có thể ngồi xe của Bao Thắng Lợi đấy, hôm nay Bao Thắng Lợi phải đi tới bên sư bộ để để vật tư, vừa hay tiện đường."
Trịnh Mỹ Cầm nhớ tới đồ vật mình chuẩn bị cho Tần Thanh Man có hơi nhiều, suy nghĩ một lúc, vẫn dự tính đưa hết một lần cho tiện luôn.
Đồ đón Tết trong nhà Tần Thanh Man đều đã được chuẩn bị đầy đủ hết rồi, không cần phải mua thêm cái gì nữa, hôm nay đặc biệt tới đây là để đón Hoàng Uyển Thanh, cũng không có ý định đi dạo thị trấn, nghe thấy những lời này của Trịnh Mỹ Cầm đương nhiên càng tốt hơn.
Liền gật đầu ngay, nói: "Chị Mỹ Cầm, nếu anh rể tiện xe, vậy thì cho bọn em đi ké nhé."
"Ài, mẹ chị cũng đi cùng mà, lát nữa đợi các em ở cổng nông trường nhé." Trịnh Mỹ Cầm thấy Tần Thanh Man đã đồng ý, liền lập tức nói rõ tình hình rồi nhanh chóng về nhà, cô ấy còn phải về nhà nói vài chuyện với mẹ mình.
Tần Thanh Man đưa mắt nhìn Trịnh Mỹ Cầm rời đi xong mới đem tầm mắt chuyển đến trên cửa ký túc xá.
Cô cứ cảm thấy Hoàng Uyển Thanh mở cửa có hơi quá lề mề.
Chẳng qua nghĩ tới con gái có nhiều chỗ không tiện, nên cũng không thúc giục, mà kiên nhẫn chờ đợi, sau mấy phút, cánh cửa mới được mở ra từ bên trong.
Hoàng Uyển Thanh mở cửa xong trên trán vẫn còn có một chút mồ hôi lấm tấm.
Có thể đổ mồ hôi, cho thấy nhiệt độ trong phòng cũng không thấp lắm.