Sở Sở vừa vén rèm cửa gian chính lên đã trông thấy Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh, lập tức phấn khởi chạy vọt ra.
"Chậm thôi, đừng để bị ngã."
Tần Thanh Man trông thấy cái dáng chạy kia của Sở Sở liền vội vàng lên tiếng nhắc nhở, trên mặt đất của nhà bọn họ đều là tuyết đọng, nếu không để ý dưới chân một chút thôi sẽ rất dễ bị ngã sấp mặt, nói không chừng còn có thể bị trượt đi một đoạn xa nữa cơ.
“Em biết rồi, chị ơi."
Sở Sở trả lời thì rất hay đấy, nhưng tốc độ chạy lại chẳng dừng lại tí nào cả.
Dạo gần đây cậu ngày nào cũng cùng nhóc sói con và các bạn nhỏ chạy loăng quăng ở trong đồn, chạy thành kinh nghiệm luôn rồi.
Tốc độ dưới chân vèo vèo, nhưng cơ thể lại vô cùng ổn định vững vàng.
Hoàng Uyển Thanh đã sắp hơn hai tháng rồi chưa gặp Sở Sở, lại gặp được Sở Sở lần nữa cô ấy vô cùng kinh ngạc, sự thay đổi của Sở Sở so với Tần Thanh Man còn rõ ràng hơn.
Đứa nhỏ không chỉ có vóc dáng cao lớn hơn, mà khuôn mặt cũng trở nên đầy đặn hơn rất nhiều.
Có thể nói như biến hình đổi dạng luôn.
"Đây là Sở Sở sao?" Hoàng Uyển Thanh vẫn còn chưa kịp nhìn rõ nhóc sói con đang lao tới, ánh mắt đã dừng lại trên người Sở Sở không hề di chuyển.
"Trong nhà gần đây đang uống sữa dê, sự thay đổi có hơi lớn một chút." Tần Thanh Man biết Hoàng Uyển Thanh đang kinh ngạc về điều gì.
"Thảo nào."
Hoàng Uyển Thanh là người Kinh thành, ở Kinh thành đã phổ biến việc uống sữa dê, sữa bò từ sớm rồi, biết rõ được sự thay đổi của Sở Sở là bởi vì sữa dê, cho nên lập tức hiểu ra ngay.
"Áu áu áu——"
Sở Sở không chạy theo kịp nhóc sói con có đến bốn cái chân.
Từ khi nhóc sói con lớn hơn một chút, sức lực ở trên chân cũng càng mạnh mẽ hơn, nếu chạy hết sức, đừng nói là Sở Sở không đuổi kịp, mà đến cả Vệ Lăng khi bình thường không dùng võ công cũng đuổi không kịp đâu.
Cho nên nhóc sói con đã chạy tới bên người Tần Thanh Man trước Sở Sở.
Nhóc con chạy đến gần cũng không nhào vào người Tần Thanh Man, mà dừng lại một cái, sau đó cảnh giác nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh, mũi cũng không ngừng đánh hơi nhè nhẹ.
"Đừng ngửi nữa, đều là người nhà cả."
Tần Thanh Man biết nhóc sói con có lòng cảnh giác rất nặng, nên dứt khoát ra hiệu cho Hoàng Uyển Thanh, đặt giỏ liễu trong tay xuống, sau đó ôm nhóc sói con lên.
"Nhóc cún con đáng yêu quá." Hoàng Uyển Thanh không nhận ra nhóc sói con chính là sói.
"Nó tên là Đô Đô."
Tần Thanh Man giới thiệu nhóc sói con với Hoàng Uyển Thanh, nhưng cũng không nói ra thân phận thực sự của nhóc sói con.
Người bình thường đều rất sợ sói, cô không cần thiết phải dọa Hoàng Uyển Thanh.
"Đô Đô, đây là Uyển Thanh, là người một nhà cả, nhóc không được bắt nạt Hòang Uyển Thanh đâu nhé." Tần Thanh Man giới thiệu nhóc sói con cho Hoàng Uyển Thanh, đương nhiên cũng phải giới thiệu Hoàng Uyển Thanh với nhóc sói con rồi, thậm chí nói lời này xong, cô còn nắm lấy tay của Hoàng Uyển Thanh đặt lên lưng của nhóc sói con.
Lòng cảnh giác của nhóc sói con rất nặng, nếu như không làm như vậy, nhóc sói con sẽ không chỉ không thân cận với Hoàng Uyển Thanh, mà nói không chừng còn có thể gây trò phá hỏng.
Đối với bàn tay lạ lẫm sờ mó ở trên lưng mình, nhóc sói con không cảm thấy thích một chút nào cả.
Cả người căng cứng, lông cũng dựng đứng hết cả lên, cả người từ trên xuống dưới đều đang cảm thấy mâu thuẫn.
Dù sao Hoàng Uyển Thanh đối với nó mà nói cũng vẫn chỉ là một người hoàn toàn xa lạ.
"Lông của Đô Đô sờ thích quá." Hoàng Uyển Thanh còn tưởng rằng lông của nhóc sói con rất mềm, ai ngờ khi sờ lên không chỉ không mềm, mà còn cái nào ra cái đấy, nhưng cũng không mắc tay, mà mượt mà vô cùng, giống y như tơ lụa vậy.
"Chị Uyển Thanh."
Lúc này Sở Sở cũng đã chạy tới bên cạnh hai người Tần Thanh Man, cậu bé còn rất lễ phép chào hỏi Hoàng Uyển Thanh.
Cậu biết hôm nay Tần Thanh mang ra ngoài là để đón Hoàng Uyển Thanh tới nhà ăn Tết.
"Sở Sở." Sự chú ý của Hoàng Uyển Thanh bị chuyển hướng, nhìn cậu nhóc đang ngẩng đầu lên nhìn mình, tâm trạng vui vẻ xoa xoa đầu của Sở Sở.
Mái tóc đã từng khô vàng xơ xác sau khi trải qua mấy tháng được bổ sung dinh dưỡng, mặc dù chưa đến mức đen lại toàn bộ, nhưng cũng đã đen được phân nửa rồi.
Cảm giác khi sờ lên không giống với khi sờ nhóc sói con, vô cùng mềm mại.
"Đi thôi, vào nhà trước đã."
Tần Thanh Man thấy cả nhà đều đang đứng ở bên ngoài liền nhanh chóng lên tiếng thúc giục.
Trời rất lạnh, khắp nơi đều tràn ngập trong băng tuyết, trong nhà đương nhiên càng thích hợp để ôn chuyện hơn.
"Chị ơi, để em ôm Đô Đô cho." Sở Sở trông thấy cái giỏ liễu to đùng đựng rau xanh ở trên đất, liền biết mình không giúp được gì, cũng không làm gì để thêm phiền, mà chủ động đưa ra nhiệm vụ trông nom nhóc sói con.
"Được, em ôm đi."
Tần Thanh Man nhét nhóc sói con vào trong lòng Sở Sở, sau đó mới cùng Hoàng Uyển Thanh nhấc giỏ liễu lên đi vào trong nhà.