"Chị ơi, chỗ rau này ở đâu ra vậy chị, nhìn đẹp quá đi."
Mùa đông năm nay của nhà họ Tần tốt hơn rất nhiều so với những năm trước, trong nhà không chỉ có thêm một cái lò sưởi, còn có than đá, thậm chí còn có nồi hơi có thể đun nước nóng, mùa đông năm nay của nhà bọn họ vô cùng ấm áp, chum vại trong các phòng cũng đều được tận dụng để trồng không ít rau.
Rau hẹ, tỏi tây, hành lá, còn có cải thìa….tất cả đều có cả, nhưng số lượng chắc chắn không thể nhiều bằng chỗ rau xanh trong giỏ liễu mà Tần Thanh Man xách về.
Đứa nhỏ vừa đi vừa phấn khởi nhìn rau xanh.
Trong cái tiết trời tuyết trắng phủ ngập trời như này, ai cũng muốn nhìn sắc xanh (lục) nhiều hơn một chút.
Tần Thanh Man nghe thấy cậu bé hỏi, cũng không giấu giếm trả lời: " Chị Mỹ Cầm ở nông trường cho đó."
"Chị Mỹ Cầm tốt quá." Sở Sở vui vẻ tán thưởng một câu.
"Ừ, con người của chị Mỹ Cầm rất tốt." Tần Thanh Man vô cùng thưởng thức nhân phẩm của cả nhà Trịnh Mỹ Cầm.
Hoàng Uyển Thanh cũng nhớ tới Trịnh Mỹ Cầm, nói một câu, "Thanh Man, ở nông trường đồng chí Trịnh Mỹ Cầm cũng đối xử rất tốt với tôi, có những lúc còn chủ động giúp đỡ tôi, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu không có cô ấy giúp đỡ, một mình tôi cũng không chắc có thể làm rõ hết được."
Tần Thanh Man không nói Trịnh Mỹ Cầm giúp đỡ Hoàng Uyển Thanh là do mình nhờ vả, cười rồi nói một câu, " Cả nhà chị Mỹ Cầm đều rất tốt, là người đáng để kết giao."
"Tôi nhớ kỹ rồi."
Hoàng Uyển Thanh tin tưởng ánh mắt nhìn người của Tần Thanh Man.
Cũng bởi vì quan hệ với Tần Thanh Man, cô cảm thấy ở nông trường chỉ cần là người xuất thân từ đồn Kháo Sơn thì đều là những người chịu được vất vả, nhân phẩm cũng tốt vô cùng.
Năm sau rất nhiều chức vị mới của nông trường có thể cân nhắc đến mấy công nhân viên chức xuất thân từ đồn Kháo Sơn này, Hoàng Uyển Thanh đi theo phó quản lý nông trường như Chu Bang Quốc, quyền lực mặc dù không lớn nhưng vẫn có một chút quyền ưu tiên.
Trong lúc nói cười, mấy người đã đi vào trong nhà.
Vừa vào nhà, Hoàng Uyển Thanh lại càng cảm thấy không giống như lúc trước.
Trong nhà họ Tần vô cùng ấm áp.
Không chỉ ấm áp, mà còn có rất nhiều thay đổi mới.
Trước đó trong sân cô ấy không chỉ thấy được dê lấy sữa ở trong chuồng dê, mà còn thấy rất nhiều than đá, tủ lạnh làm bằng băng, thậm chí còn trông thấy cả ống dẫn của hệ thống sưởi.
Trước mắt trên toàn quốc mà nói, chỉ có hai thành phố có hệ thống sưởi khắp thành phố.
Một là ở Kinh thành, hai là ở thành phố trọng điểm phía Bắc, thành phố Thẩm Dương.
"Uyển Thanh, mau cởi áo bông ra đi, trong nhà quá ấm, cô mặc nhiều quá ngược lại cũng không tốt đâu." Tần Thanh Man vừa cởi áo bông trên người ra vừa dặn dò Hoàng Uyển Thanh.
"Ò "
Hoàng Uyển Thanh lập tức nghe lời cởi áo khoác bọc bên ngoài ra treo lên giá, sau đó cởi áo bông, chẳng qua tầm mắt thì lại cẩn thận nhìn về hai phòng phía tây và phía đông.
"A Lăng vẫn chưa tan làm, đoán chừng ngày mai bọn họ vẫn còn phải làm việc, buổi chiều mới có thể trở về ăn cơm tất niên." Tần Thanh Man trông thấy động tác của Hoàng Uyển Thanh, biết nguyên nhân là gì, cho nên giải thích một câu.
"Ừm."
Nghe được lời giải thích, Hoàng Uyển Thanh nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Cũng không biết vì sao, cô ấy giống như trời sinh đã có chút sợ hãi với Vệ Lăng, cho dù trên mặt Vệ Lăng không có biểu tình gì, cô ấy cũng sẽ vô ý thức mà cảm thấy sợ hãi và căng thẳng.
"A Lăng đồng ý nhận cô làm em gái, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, ở nhà của mình cũng không cần phải gò bó quá, Uyển Thanh, cô yên tâm, A Lăng không có ý kiến gì với cô đâu." Tần Thanh Man biết khúc mắc của Hoàng Uyển Thanh.
Mặt Hoàng Uyển Thanh lập tức đỏ bừng lên.
Vô cùng ngượng ngùng mà lên tiếng giải thích: " Thanh Man à, tôi cũng không biết tại sao nữa, lần đầu tiên trông thấy Vệ đại ca tôi đã cảm thấy sợ hãi rồi, sợ hãi từ tận đáy lòng luôn đấy."
"Con người của A Lăng rất hiền lành." Tần Thanh Man không thể không vì Vệ Lăng mà giải thích một câu.
"Ừm, tôi biết cô và Vệ đại ca đều là người tốt, hai người đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu không có hai người, hiện tại có khi tôi vẫn còn đang quét dọn ở trong chuồng bò, Thanh Man, cảm ơn cô và Vệ đại ca."
Hoàng Uyển Thanh vẫn luôn muốn nói một câu cảm ơn đàng hoàng với Tần Thanh Man, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội rồi.
"Uyển Thanh, đều là những giúp đỡ ngẫu nhiên mà thôi, cô không cần phải bận lòng quá làm gì." Tần Thanh Man dẫn Hoàng Uyển Thanh đi rửa tay.
Ở nhà bọn họ, việc đầu tiên khi về nhà chính là đi rửa tay.
Đây là thói quen đã hình thành của cô khi ở hiện đại, sau khi đến thời đại này cũng vẫn duy trì một cách tự nhiên, mấy người trong nhà cũng theo đó mà chịu ảnh hưởng của cô.