"Thì ra là anh rể tương lai, đồng chí Lưu Hòa Xương đây mà. Sao, anh rể họ còn chưa vào cửa này đã muốn nhúng tay vào chuyện nhà của tôi rồi ư, tay cũng vươn dài quá rồi đấy, người không biết còn tưởng mấy ông chú trong nhà tôi chết sạch rồi nếu không thì làm sao để một thằng con rể họ bên ngoài tới đảm đương trách nhiệm gia chủ được."
Tần Thanh Man chửi người rất đủ sát thương, mắng luôn cả mấy ông chú trong nhà và Lưu Hòa Xương.
Tần Lỗi tức giận đến đỏ mặt tím tai, nhưng không dám cãi một câu nào.
Nếu lộ chuyện trước đó bọn họ tính kế hãm hại Tần Thanh Man ở ngay trước mặt chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương này thì ông ta không biết ăn nói thế nào.
Tần Lỗi không thể mắng, cũng không thể cãi lại, đứng trước mặt đứa cháu gái này uất ức cùng cực.
Trong phòng, Chu Hồng Hà với mấy bà chị em dâu nghe tiếng chửi của Tần Thanh Man cũng tức muốn hộc máu, nhưng họ đều bị thương hết, nằm một chỗ dù có mắng thì Tần Thanh Man cũng chẳng nghe được. Trước đó lúc lão thợ săn bôi thuốc cho bọn họ có dặn là không thể dùng sức.
Mắng chửi người cũng phải dùng sức, lỡ lúc đó làm rách miệng vết thương thì chịu khổ cũng chỉ có mấy bả thôi.
"Mày, ra ngoài chửi con nhỏ chết tiệt Tần Thanh Man kia cho tao."
Chu Hồng Hà không nuốt trôi cục tức này, chỉ tay lên Tần Trân Châu đang ở cạnh chăm sóc họ.
Tần Trân Châu là con gái của Lý Mỹ Na, đừng thấy Lý Mỹ Na chơi với Chu Hồng Hà, nhưng bà ta dạy dỗ con gái nhà mình lại không có ý định dạy theo hướng thô tục, bà bà mau chóng trừng mắt liếc nhìn Tần Trân Châu không có ánh mắt kia: "Trân Châu, mẹ khát nước, con ra ngoài rót cho mẹ cốc nước."
"Vâng, mẹ."
Tần Trân Châu cũng xem là nhanh nhạy, thấy ám chỉ của Lý Mỹ Na lập tức kéo Tần Tuệ Tuệ và Khương Đông Mai đang ngu ngơ ra khỏi phòng, sau đó đứng ở trong phòng khách sưởi ấm rồi nghe lén chuyện bên ngoài nhà.
Đúng lúc những lời Tần Thanh Man chửi Lưu Hòa Xương đều lọt hết vào tai bọn họ, bởi vì họ nghe rõ ràng nên cảm thấy vừa sợ hãi vừa bất ngờ.
Tần Thanh Man lúc này và người chị họ trong trí nhớ của bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Chị họ trong trí nhớ của bọn họ là một người rất nhát gan, chưa từng mạnh mã như thế.
Mạnh mẽ khiến cho họ vừa sợ lại vừa hâm mộ.
Ngay khi đám Tần Trân Châu cảm thấy Tần Thanh Man đã thay đổi thì trong phòng sắc mặt của Chu Hồng Hà không thay đổi nhìn sang hai chị em dâu và cô em chồng nói: "Mấy người đang đề phòng chị đó à?" Vừa nãy mắt bà ta cũng không mù, sao có thể không nhìn ra Lý Mỹ Na là cố ý ám chỉ Tần Trần Châu tránh mình chứ.
"Chị dâu hai, chị đừng tức giận."
Lý Mỹ Na hiểu rất rõ tính cách của Chu Hồng Hà, chủ động giải thích: "Chị dâu hai, chủ nhiệm Tiền với chủ nhiệm Trịnh đều đang ở đây, chuyện có hai người họ làm chủ, chúng ta đừng nhúng tay vào, chị quên chuyện chúng ta tính kế con nhỏ Thanh Man trước kia rồi à? Nếu chọc giận Thanh Man, lửa có thể sẽ bén đến trên người chúng ta đấy."
Chu Hồng Hà đang hùng hồn đòi lời giải thích nghe vậy lập tức chột dạ.
Lúc trước chuyện tính kế để Tần Thanh Man và Lưu Hòa Xương xem mắt không chỉ là ý của mình bà ta và Tần Hương, mà còn có hai chị em dâu này, ban đầu đã bàn bạc là mọi người sẽ chia sẻ lợi ích với nhau nhưng bây giờ lợi lộc chỉ có mình vợ chồng phòng hai nhận được.
Chu Hồng Hà bị ánh mắt của Lý Mỹ Na và hai người kia nhìn, sức mạnh cũng yếu ớt hẳn đi.
Hoàn toàn không dám nói với Lý Mỹ Na cái gì nữa, càng không dám chỉ trích Tần Trân Châu không nghe lời mình.
Thậm chí bà ta còn chuyển chủ đề: "Mấy đứa có thấy con nhỏ Thanh Man kia trở nên khác xưa không?" Trước đây, con nhỏ Tần Thanh Man này gặp họ có đánh ba gậy cũng không thả cái rắm, còn nhất gan sợ phiền, nhưng vừa nãy bọ họ cũng nghe rõ, con nhỏ Thanh Man này chửi luôn cả Lưu Hòa Xương, còn chửi nghe rất hay rất có lý lẽ.
Việc này có hơi kỳ diệu, chẳng lẽ điệu bộ trước đây là giả hết, hiện tại mới là thật?
"Đúng là hơi khác thật."
Tần Hương bụm cái eo bị thương, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc ở trên núi, vốn dĩ bọn họ đã thoát rất xa rồi, nếu không phải Tần Thanh Man dẫn con lợn rừng đó chạy về phía bọn họ thì sao bọn họ có thể bị lợn rừng ủi chứ. Nếu như không bị lợn rừng ủi thì bọn họ cũng không bị thương, nằm trên giường thế này.
"Chuyện chúng ta bị thương chắc chắn con nhỏ Thanh Man kia phải chịu trách nhiệm, phải đền bù tiền thuốc men cho chúng ta."
Diêu Xuân Anh và Lý Mỹ Na che vết thương, lửa giận ngùn ngụt.