Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 55 - Chương 55 - Đây Là Người Yêu Của Tôi 8

Chương 55 - Đây là người yêu của tôi 8
Chương 55 - Đây là người yêu của tôi 8

Bọn họ không phải Chu Hồng Hà, không có ai trả tiền thuốc men cho bọn họ, chỉ cần nghĩ đến việc Lưu Hòa Xương hủy hôn với Tần Thải Vân mà bọn họ không được lợi lộc gì, lập tức bọn họ không chỉ oán hận Tần Thanh Man mà còn oán trách Chu Hồng Hà.

Mắt thấy chọc nhiều người tức giận như thế, Chu Hồng Hà lập tức thông minh ngậm chặt miệng.

Dù thế nào đi nữa, nhà của bà ta sẽ không trả thêm một xu nào, đòi tiền tuyệt đối không được!

Trong nhà, đám phụ nữ lục đục tính toán với nhau, ngoài nhà, ánh mắt của Tần Thanh Man nhìn Lưu Hòa Xương càng ngày càng lạnh lẽo và xa cách. Cô không sợ Lưu Hòa Xương dám nói cái gì, dù sao giữa họ cũng chẳng có gì để nói.

"Xin lỗi, ông lấy cái quyền gì dám khoa tay múa chân với chị gái nhà tôi."

Sở Sở đứng sau lưng hai con ngỗng lớn hùng dũng oai vệ, bên cạnh còn có chị gái làm người ta yên tâm nhất, dũng khí và tinh thần đều đã đầy đủ, đứa nhỏ càng không cho Lưu Hòa Xương thái độ tốt.

Người này vừa già vừa xấu, ánh mắt ông ta nhìn chị gái khiến cậu nhóc vô cùng phản cảm.

Sắc mặt của Lưu Hòa Xương đã đen như đít nồi rồi, ông ta nhìn là biết Tần Thanh Man chẳng có gì sợ hãi cả, ban đầu ông ta còn muốn bất chấp nói hai người có quan hệ xem mắt nhưng khi cảm nhận ánh mắt nguy hiểm của Tiền Tương Dương, cuối cùng vẫn đè sự tham lam trong lòng xuống, nói xin lỗi: "Xin lỗi, là anh đã đi quá giới hạn."

"Sau này đừng vượt quá giới hạn của mình, nhà tôi với nhà chú hai là hai gia đình khác nhau, ai làm chủ nhà nấy, không xen vào chuyện của nhau."

Tần Thanh Man cảnh cáo Lưu Hòa Xương.

Lưu Hòa Xương là người ngoài, không có quan hệ lợi ích với đồn Kháo Sơn bọn họ. Cho dù, cô tỏ vẻ khó chịu với đối phương thì ngoại trừ đám chú thím có âm mưu riêng kia thì những người khác trong đồn tuyệt đối không có ai nói gì, nếu Lưu Hòa Xương có gan gây chuyện thì cô sẽ đến đồn công an báo công an.

Chỉ cần người trong đồn biết rõ phẩm hạnh con người Lưu Hòa Xương rồi, Tần Thanh Man tin tất cả mọi người sẽ giúp đỡ cô.

Lưu Hòa Xương bị Tần Thanh Man làm thúi mặt, không còn mặt mũi nào ở lại nữa, lấy lý do trời đã còn chưa tối hẳn đẩy xe đạp chuẩn bị quay về thị trấn.

Tần Thanh Man biết loại người như Lưu Hòa Xương sẽ không dễ bỏ cuộc như thế, dứt khoát kéo cánh tay Vệ Lăng giới thiệu hắn với Tiền Tương Dương và Trịnh Quế Hoa: "Chủ nhiệm Tiền, chủ nhiệm Trịnh, đây là bạn trai của cháu, họ Vệ, tên là Vệ Lăng."

Thật ra, chuyện này cô cũng hết cách rồi.

Cô giới thiệu Vệ Lăng trước mặt mọi người, đầu tiên để cho Lưu Hòa Xương từ bỏ ý niệm với mình, hai là vì răn đe Tần Lỗi tâm tư bất chính, ba là cắt đứt tính toán của mấy bà thím Chu Hồng Hà về chuyện hôn nhân của mình.

Nhưng chuyện này là cô đột nhiên nghĩ ra, chứ chưa bàn bạc trước với Vệ Lăng.

Tần Thanh Man lo lắng nắm chặt cánh tay của Vệ Lăng..

Cô rất lo Vệ Lăng không phối hợp với mình.

Vốn dĩ khi Tần Thanh Man giới thiệu mình, nội tâm Vệ Lăng vui như điên, lại cảm giác được cánh tay mình bị bàn tay của cô nắm chặt, tâm trạng đang vui vẻ của hắn lập tức bị dội một chậu nước lạnh thấu tim.

Vệ Lăng chỉnh lại tâm trạng, gật nhẹ đầu với Tiền Tương Dương và Trịnh Quế Hoa.

Tiền Tương Dương nhìn Vệ Lăng cao lớn tuấn tú, cũng bị dọa hoảng hốt, sau đó nở nụ cười nói: "Tốt, tốt quá rồi, con bé Thanh Man đã có người dựa vào rồi, đống xương già như chú cũng đã yên tâm rồi. Trời lạnh, hai đứa vào nhà sưởi ấm một chút kẻo bị đông lạnh."

Có gì thì ông ấy định ngày mai hỏi lại, còn về lời nói ngông của đám người Tần Hương kia vẫn nên để đấy, hôm lên núi cũng không chỉ có mình bọn họ, người nhìn thấy cũng rất nhiều, ông ấy không cho phép đồn Kháo Sơn bọn họ xuất hiện tập tục không tốt.

Lúc bầu khí bên Tần Thanh Man hòa thuận và vui vẻ thì cách đó không xa truyền đến tiếng ngã.

Đó là tiếng Lưu Hòa Xương vừa cưỡi lên xe đạp thì ngã xuống.

"Để tôi đi xem tình hình sao." Vệ Lăng vỗ nhẹ bàn tay đang bấu chặt cánh tay mình của Tần Thanh Man, ánh mắt trong veo nhìn cô.

"Ừm." Tuy Tần Thanh Man không biết Vệ Lang muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông cánh tay của hắn ra.

Vệ Lăng vừa mới cho cô mặt mũi đương nhiên cô cũng phải cho hắn mặt mũi.

Vệ Lăng được cô thả tay ra, bước nhanh đến chỗ Lưu Hòa Xương vừa ngã xe đạp trước ánh mắt ngạc nhiên của đám Tần Lỗi, hắn vươn tay ra đỡ đối phương lên, giọng rất quan tâm: "Đồng chí, anh không sao chứ?"

Lúc này, tâm trạng của Lưu Hòa Xương rối như tơ vò, hoàn toàn không muốn cho Vệ Lăng đỡ dậy, ông ta muốn hất tay Vệ Lăng ra nhưng cánh tay hoàn toàn không nghe sự sai bảo của bản thân, bởi vì tay Vệ Lăng nắm chặt khiến ông ta không động đậy được.

"Đưa ảnh chụp của Thanh Man ra đây."

Giọng của Vệ Lăng nhẹ nhàng vang lên bên tai Lưu Hòa Xương, tuy rất nhẹ nhưng lạnh thấu xương.

Bình Luận (0)
Comment