Lần đầu tiên gặp Tần Thanh Man là ở trong tiệm cơm quốc doanh trên thị trấn, Vệ Lăng biết ảnh chụp của cô bị chú thím trong nhà đưa cho Lưu Hòa Xương rồi, lúc này hắn muốn lấy bức ảnh đó lại.
Lưu Hòa Xương lập tức hiểu ra, Vệ Lăng không có lòng tốt đỡ mình dậy, mục đích của đối phương là ảnh chụp của Tần Thanh Man.
Nhưng ảnh chụp là bà mai đưa cho ông ta, hắn dựa vào gì mà đòi.
"Ông nghĩ rõ ràng, trả, hay không!"
Tay Vệ Lăng chậm rãi dùng sức, sức của người dùng một đấm đã đánh chết con lợn rừng thì làm sao Lưu Hòa Xương chịu nỗi, hắn chỉ dùng sức một tí, Lưu Hòa Xương đã đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, cũng không dám kêu đau vì Vệ Lăng giả vờ vô cùng tốt, tốt đến mức nếu ông ta kêu đau thì người ta sẽ trừng mắt khinh thường ông ta.
"Tôi không mang ảnh theo."
Lưu Hòa Xương nhịn đau, nói dối muốn cho qua chuyện này.
Vệ Lăng cười nhẹ, châm chọc: "Lưu Hòa Xương, bây giờ tôi lấy thân phận người yêu của Tần Thanh Man nói chuyện với ông, nếu ông không nói thật thì chúng ta lên gặp công an."
"Tôi đưa, tôi đưa!"
Lưu Hòa Xương nghe phải gặp công an, cộng thêm biết Vệ Lăng là quân nhân, ông ta nào dám nói dối nữa, vội vã lấy bức ảnh giấu trong áo, run rẩy trả lại.
"Sau này đừng xuất hiện trước mặt Thanh Man nữa, hậu quả ông không gánh nổi đâu."
Vệ Lăng cầm ảnh chụp rồi nhét vào trong túi áo của mình, mới kéo mạnh Lưu Hòa Xương đứng dậy, nói to lần nữa: "Đồng chí, có bị thương không?"
"Không có... Không có bị thương, cảm... cảm ơn đồng chí."
Giọng của Lưu Hòa Xương hơi run rẩy hoảng sợ, mấy người Tiền Tương Dương cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng đối phương bị lạnh thôi.
"Không bị thương là tốt rồi, đồng chí, về nhà sớm đi, trên đường chú ý an toàn."
Vệ Lăng nói dứt câu, bóp mạnh vai Lưu Hòa Xương, Lưu Hòa Xương đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Lưu Hòa Xương bị cảnh cáo đến thế cũng không còn tâm tư dư thừa nữa, cưỡi xe đạp chạy khỏi đồn Kháo Sơn, nhưng chỉ cưỡi chưa được một dặm lại ngã nhào xuống lần nữa, chỗ vai bị Vệ Lăng bóp cũng sưng tấy lên.
Lưu Hòa Xương bụm vai đang đau nhức của mình, khó khăn đẩy chiếc xe đạp đi trong bóng đêm càng ngày càng đen.
May mắn ánh trăng sáng chói, tuyết đọng phản xạ ánh trăng, không cần đèn rọi vẫn có thể nhìn rõ đường.
Lưu Hòa Xương đẩy xe đạp về đến nhà thì đã rạng sáng, đi một đường dài, cơ thể cũng bị rét lạnh một đường dài, tất cả tâm tư của ông ta với Tần Thanh Man cũng đều mất hết.
Đừng thấy ông ta làm chủ tịch công hội nông trường quyền lực không nhỏ, thực chất ông ta chỉ có quyền ở cái nông trường rộng một mẫu ba phần đất này thôi, tay của ông ta duỗi không được vào trong quân đội, không thể làm gì được Vệ Lăng.
Lưu Hòa Xương còn sợ bị trả thù nên dập sạch hy vọng với Tần Thanh Man.
Sau khi bị Vệ Lăng hung hăng hù dọa, Lưu Hòa Xương về đến nhà là phát sốt cao, nằm ở nhà vài ngày mới khỏe lại, từ đó về sau không chỉ không nhắc đến ba chữ đồn Kháo Sơn, mà cũng không bước vào đồn đó nữa.
Tại đồn Kháo Sơn, sau khi Tiền Tương Dương thấy Lưu Hòa Xương đi rồi, cùng nhìn thoáng qua con lợn rừng vắt trên lưng ngựa của Vệ Lăng, ông ấy im lặng, dẫn người rời đi.
Tần Thanh Man thấy hai cán bộ Tiền Tương Dương và Trịnh Quế Hoa đã rời đi, cô cũng không nhìn Tần Lỗi lấy một cái, chào hỏi Vệ Lăng một tiếng rồi nắm tay Sở Sở về nhà mình.
Sau một chuyến lên núi, cô vừa lạnh vừa mệt, không muốn tiếp tục nói chuyện với người ngoài nữa.
Sở Sở vừa đi theo Tần Thanh Man vừa quay đầu sợ hãi nhìn Vệ Lăng.
Cậu rất tò mò về người "anh rể" chưa gặp mặt này.
Hai con ngỗng lớn của nhà họ Tần cũng đi theo sát Tần Thanh Man và Sở Sở, chân bước lạch bạch, đối mặt với "người xa lạ" tên Vệ Lăng này, bọn chúng không chào hỏi giống như đám Tần Kiến Minh mà là ngậm miệng không kêu, cũng không mổ người.
Người ta hay nói, động vật có linh tính thường biết rõ xu lợi tránh hại nhất.
Tần Thanh Man đi trước dẫn đường, Vệ Lăng rất tự nhiên dắt ngựa vào cửa nhà họ Tần rồi đóng sập cửa lại ngay trước mặt Tần Lỗi.
Người bị ăn bơ - Tần Lỗi: "..."