Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57 - Đồng Chí Tần, Gả Cho Tôi Đi 1

Chương 57 - Đồng chí Tần, gả cho tôi đi 1
Chương 57 - Đồng chí Tần, gả cho tôi đi 1

Nhà Tần Thanh Man không có chuồng ngựa, nhưng trong sân có một khu bỏ đồ vật lung tung, khu vực này là nơi để đồ làm nông và củi, dọn dẹp một chút có thể cho con ngựa ở đó được, ngựa được buộc vào phòng chứa đồ, lợn rừng cũng tháo xuống.

Thời tiết lạnh, dù lợn rừng chết đã lâu rồi nhưng vẫn như mới vừa chết.

Lúc Sở Sở nhìn Vệ Lăng tháo lợn rừng xuống mới thấy rõ trên lưng ngựa là vác con lợn rừng. Nhìn thấy nửa đầu lợn rừng đều bị vỡ, đứa nhỏ sợ hãi, sau đó hoảng hốt không thôi nắm lấy tay của Tần Thanh Man không chịu bỏ ra, dù Tần Thanh Man đi đâu cũng nhắm mắt đi theo sau lưng.

Bên cạnh có một đứa nhỏ đi theo, Tần Thanh Man căn bản không thể hoàn thành trách nhiệm của một người chủ nhà, chỉ đành nhờ Vệ Lăng tự làm.

Mấy phút sau, ngọn đèn trong phòng khách của nhà họ Tần sáng lên.

Là đèn dầu hỏa.

Ban đầu, đồn Kháo Sơn cũng có dây điện, cũng thông điện, nhưng trời đông tuyết rơi lớn nên đường dây điện chịu không nổi tải đã đình công rồi, tất cả nhà trong thôn chỉ còn cách thắp sáng bằng đèn dầu hỏa, mặc dù ánh sáng của đèn dầu hỏa không sáng bằng đèn điện, nhưng có ánh sáng trong phòng cũng khiến người ta cảm thấy căn nhà ấm áp.

Tần Thanh Man bảo Vệ Lăng khiêng con lợn rừng bỏ ở sân rồi mau chóng mời người vào nhà.

Khiêng con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân đi cả một đoạn đường, nội y trên người Vệ Lăng đã sớm bị mồ hôi làm ướt, màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí càng hạ thấp kịch liệt, nếu hắn không mau chóng lau chùi thì chắc chắn sẽ bị cảm.

Lúc Vệ Lăng đi vào phòng, Tần Thanh Man đã đổ nước ấm vào chậu rồi bưng vào phòng phía đông.

Phòng phía đông là căn phòng của cha mẹ nguyên chủ, nơi này đã bỏ rất lâu không có sử dụng rồi. Nhưng bởi vì thường xuyên cho nên căn phòng rất sạch sẽ và khô ráo, ngay cả giường lò cũng được Sở Sở đốt lên, nhiệt độ trên bề mặt giường nhanh chóng tăng lên, lan từ mặt giường đến khắp phòng khiến cho căn phòng ấm áp hơn mười độ.

Nhiệt độ hơn mười độ đối với loại người cường tráng chịu lạnh được như Vệ Lăng thì căn bản cũng không lạnh.

"Đồng chí Vệ, anh lau mồ hôi trên người trước rồi thay bộ đồ, trên giường gạch có áo sơ mi của cha tôi, anh đừng chê, mặc tạm đã, trời tối rồi, tôi phải đi nấu cơm, có gì thì chúng ta đợi ăn cơm rồi nói."

Tần Thanh Man dặn dò Vệ Lăng, lúc nói chuyện, ánh mắt cô đảo đi không dám nhìn thẳng vào hắn.

Chủ yếu là vì xấu hổ quá.

Chưa bàn bạc trước với người ta, đã tự tiện mượn danh phận của hắn giải quyết phiền phức của mình, nói thật thì đang rước thêm phiền phức cho Vệ Lăng, cũng không tôn trọng hắn. Lúc này, Tần Thanh Man chỉ có thể cố gắng bù đắp lại.

Vệ Lăng im lặng nhìn Tần Thanh Man một đỗi lâu, đến khi thấy gương mặt của cô càng ngày càng đỏ ửng lên mới gật đầu nói: “Được.”

Một chữ được này đã thể hiện thái độ của hắn.

Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng không tức giận mới thở phào nhẹ nhõm rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Phòng phía đông không có Tần Thanh Man cũng không có trống vắng.

Vệ Lăng nhìn nước nóng bốc hơi trong chậu, vươn tay ra chạm thử, thật ấm, cảm giác giống như ánh mặt trời mùa xuân chiếu lên người mình.

Vệ Lăng cởi áo khoác ngoài ra rồi cởi quần áo trong đã sớm lạnh như băng xuống, lúc dùng khăn lông ấm chà lau cơ thể, nụ cười của hắn càng kéo lên lớn hơn, hắn có thể phát hiện ra chiếc khăn mặt đang cầm trong tay là một cái mới tinh chưa ai dùng qua.

Vệ Lăng nhanh chóng chà lau toàn bộ cơ thể của mình một lần rồi cầm áo sơ mi trên giường gạch mặc vào.

Tuy áo sơ mi này đã không ai mặc từ lâu nhưng vẫn rất sạch sẽ, mang theo ấm áp.

Năm phút sau, Vệ Lăng mặc áo sơ mi xong mới bưng chậu nước, mở cửa đi ra ngoài. Ngay khi vừa mới mở cửa, hắn đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của thức ăn, mùi hương này là mùi nấm.

Bên cạnh lò lửa, Tần Thanh Man đang cùng Sở Sở cơm nấu với dầu hành, bên trong bỏ thêm nấm mật ong, vô cùng thơm ngon.

Hai chị em nghe tiếng cửa phòng mở ra, cùng nhìn sang.

Ngay lập tức, đập vào mắt của họ là Vệ Lăng đã thay áo sơ mi ra ngoài.

Tần Thanh Man vừa nhìn thấy Vệ Lăng liền đỏ bừng mặt, ánh mắt cũng mau chóng lảng tránh.

Dáng người của Vệ Lăng vốn đã cao lớn, lúc này chỉ mặc áo sơ mi đi ra lập tức khiến cô cảm nhận được xung đột thị giác mãnh liệt, tuy dáng người của cha nguyên chủ cũng coi như cao to, nhưng so với Vệ Lăng thì vẫn kém một chút.

Chiếc áo sơ mi hơi nhỏ này mặc trên người Vệ Lăng hoàn toàn phác họa rõ ràng thân hình của hắn.

Tần Thanh Man đỏ mặt, không dám nhìn Vệ Lăng nữa.

Bình Luận (0)
Comment