Dáng người như Vệ Lăng cô chỉ có thể nhìn thấy ở trên người siêu mẫu ở đời sau, cô sợ bản thân nhìn thêm chút nữa sẽ không rời mắt được, dù sao con gái ai chả yêu cái đẹp, thậm chí là sắc đẹp chỉ cần nhìn cũng no này.
“Đồng chí Tần, tôi có thể dùng nước này giặt quần áo không?”
Vệ Lăng không có ý định đổ chậu nước này đi, nước chỉ dùng để lau người còn rất sạch sẽ, có thể làm nước giặt đầu giặt sạch mồ hôi thấm trên áo trong.
Mùa đông ở Đông Bắc, nước rất quý giá.
Trời đổ tuyết lớn nên đã đóng băng một lớp cực dày trên mặt sông, người dân chỉ có thể dùng nước giếng hay nước tuyết, hoặc họ phải đục băng ra lấy nước dùng. Nhà của Tần Thanh Man cũng coi như không tệ, ngoài nhà bếp của nhà cô có một cái giếng, đó là tài sản quý giá mà cha mẹ nguyên chủ đã để lại.
Giải quyết được chuyện nước non, nhà Tần Thanh Man với củi đã dự trữ đủ mới có thể hai ba ngày gội đầu tắm rửa một lần.
Nếu không hai chị em họ cũng sẽ giống với một số nhà khác trong thôn, nửa tháng cũng chưa chắc đã tắm một lần.
Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng nói như thế, dù sao trong nhà không thiếu nước, cô do dự vài giây mới nói: “Đồng chí Vệ, trong nhà tôi có giếng nên dễ dàng sử dụng nước, anh đổ nước đó đi rồi lấy chậu nước mới giặt đồ.” Nước đã dùng qua có sạch sẽ thì cũng không sạch bằng nước chưa từng dùng.
“Được.”
Vệ Lăng là một người rất dễ sống nên khi nghe Tần Thanh Man nói trong nhà có nước để dùng thì rất nghe lời tạt chậu nước kia ra ngoài cửa.
Nước vừa giội ra ngoài liền đông lại.
Lúc này, Sở Sở dưới sự sai bảo của Tần Thanh Man dẫn Vệ Lăng ra khỏi nhà, rời khỏi nhà vào nhà bếp, ở ngoài nhà bếp có một cái miệng giếng có nắp đậy, mở nắp giếng kia ra có một làn sương mù màu trắng nhàn nhạt bay lên như diều gặp gió.
Trông thật xinh đẹp, nếu vào ban ngày, dưới ánh mặt trời chiếu xạ sẽ xuất hiện cầu vồng.
“Anh trai, anh không lạnh à?” Sở Sở đặt cái ấm trong tay xuống đất, trong cái ấm này là nước ấm chuẩn bị cho Vệ Lăng giặt quần áo.
“Không lạnh.”
Vệ Lăng lưu loát kéo gàu từ trong giếng lên rồi rót nước vào trong chậu.
Nước giếng vừa rời khỏi vòng bảo vệ của giếng đã giảm nhiệt độ lại, tuy còn chưa đến mức đóng băng nhưng vẫn thấp hơn vài độ khi mới vừa múc lên.
Vệ Lăng cũng không có thêm nước ấm vào mà bỏ quần áo vào chậu, ngồi xuống chà giặt.
“Anh, này, đây là xà phòng.”
Sở Sở lanh lợi cầm đồ phải dùng để giặt quần áo đưa cho Vệ Lăng, cậu bé rất tò mò về Vệ Lăng nên không quay về phòng mà ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, thậm chí còn muốn pha nước ấm vào chậu giúp Vệ Lăng.
“Không cần nước nóng, anh không lạnh.”
Vệ Lăng nhìn Sở Sở xách bình nước to nặng trịch lên, vội giơ tay ra cản lại.
“Anh không lạnh thật hả?” Sở Sở vừa nhìn Vệ Lăng chà giặt quần áo, vừa nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại. Dù sao, vào mùa đông cậu không dám nhúng tay trực tiếp vào nước lạnh để rửa bất cứ vật gì, bởi nước lạnh sẽ đông cứng lớp da tay của người.
Vệ Lăng nhìn biểu cảm của thằng bé mà cảm thấy vui vẻ, hắn kiên nhẫn giải thích: “Mỗi ngày, bọn anh đều huấn luyện trong trời đông giá rét nên quen rồi, chạm nước lạnh một hồi thì sẽ không lạnh nữa, chỉ cần không đụng vào nước lạnh trong một thời gian dài là được.”
Người trầm mặt ít nói như hắn vẫn là lần đầu tiên nói câu dài như vậy.
“Anh trai giỏi quá!”
Sở Sở nghe Vệ Lăng nói mỗi ngày bọn họ phải huấn luyện trong trời đông giá rét, trong ánh mắt lập tức toát lên vẻ sùng bái.
Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, vốn dĩ lá gan của cậu rất nhỏ, có chút giống nguyên chủ.
Nhưng từ khi Tần Thanh Man kiên cường bắt mấy bà thím trong nhà trả lại những thứ thiếu nợ mình, lá gan của thằng bé cũng to lên rất nhiều. Sau này khi có hai con ngỗng làm bạn, lá gan của thằng bé lại càng to hơn.
Thậm chí bây giờ cũng dám một mình nói chuyện với một người mới gặp lần đầu tiên như Vệ Lăng.
Vệ Lăng vừa giặt quần áo vừa nghe thằng bé luyên thuyên, thần sắc khẽ động, ung dung hỏi chuyện của nhà họ Tần. Chỉ trong chốc lát, hắn đã nắm rõ tình hình căn bản của nhà họ Tần.
Nghe cậu nói mấy bà thím của nhà họ Tần thường xuyên bắt nạt Sở Sở và Tần Thanh Man, mặt của Vệ Lăng cũng đanh lại.
Đối với chuyện Tần Thanh Man dạy dỗ gã Lưu Hòa Xương kia hắn cũng có thể hiểu được.
Vệ Lăng không phải loại người cổ hủ, kiểu cô gái có tính cách trái ngược như Tần Thanh Man này đã thu hút sự chú ý của hắn nhiều hơn.