Ban đầu mấy người Đỗ Hoàng Nghị được Vệ Lăng mời tới Tần gia để ăn tất niên, giờ lại được Sở Sở mời, họ liền đi theo Sở Sở tới thôn Truân.
Lần này bọn họ không đi tay không đến, trên tay mỗi người không những có thịt còn mang theo cả đồ ăn.
Thịt là phần của bọn họ, lương thực thì được đổi ở nhà ăn từ phiếu lương thực.
“Anh Đỗ, sao các anh còn mang theo nhiều thịt như vậy chứ?” Sở Sở không còn nhỏ, cũng không biết suy nghĩ sâu xa, nhìn thấy mấy người họ xách nhiều thịt đến thì không nhịn được hỏi.
“Bởi vì chị em nấu ăn rất ngon, nên chúng tôi muốn ăn nhiều một chút.”
Đỗ Hoàng Nghị nói đùa với Sở Sở.
Tả Cao Bằng, Viên Hướng Dương bất lực nhìn Đỗ Hoàng Nghị, đôi khi Đỗ Hoàng Nghị quá mức thành thục, đôi khi lại quá trẻ con.
Thực tế ai cũng muốn mang đồ ăn của mình tới.
Mấy năm nay không đủ vật tư, ai ăn ở nhà khác mà không mang theo khẩu phần ăn của mình, nếu không ba người họ cùng ăn, một bữa cũng hết sạch kho lương thực của Tần gia, nếu như vậy thật, nhất định Vệ Lăng sẽ xử lý bọn họ mất.
Căn bản, Sở Sở không biết Đỗ Hoàng Nghị đang nói đùa, cậu suy nghĩ một chút sau đó nghiêm túc gật đầu, đáp: “Mang nhiều như vậy, đúng thật có thể ăn nhiều.”
“Phụt–” Tả Cao Bằng cười phá lên trước.
Viên Hướng Dương cũng cười thành tiếng.
Đỗ Hoàng Nghị vui vẻ xoa đầu Sở Sở, anh thích những đứa trẻ thật thà như thế này.
Lần này Sở Sở ra ngoài không đón được Vệ Lăng, mà trở lại với ba vị khách.
Vừa bước vào Cao Sơn Đồn, mọi người đã ngửi thấy mùi thơm nồng của thịt.
Mùi thịt không chỉ bay ra từ Tần gia mà còn từ những nhà khác, mọi người đang tất bật làm cơm tất niên, mùi thịt nhà nào nhà nấy đều bay khắp làng.
“Có món củ cải hầm xương sườn.”
Đỗ Hoàng Nghị hít một hơi sâu rồi suy đoán.
“Ừm, còn có dưa chua với thịt luộc, tôi ngửi được mùi chua nồng.” Tả Cao Bằng cũng không nhịn được đoán thử một món ăn.
“Tôi ngửi được hương vị của thịt heo hầm với miến hương, tôi ngửi được mùi nước sốt đậm đà.”
Đám người Viên Hướng Dương từ trưa tới giờ vẫn chưa ăn cơm, vừa bước vào thôn đã ngửi được mùi thơm của các loại đồ ăn, ai nấy đều đói cồn cào.
“Chị tôi có hấp bánh bao nhân thịt rất lớn, rất ngon.”
Sở Sở thấy mấy người suy đoán món ăn ở những nhà khác, liền nói món ở ở nhà mình.
“Đi, nhanh lên, tôi đói quá.”
Đỗ Hoàng Nghị chuyển những thứ trong tay sang một tay, sau đó khom lưng ôm Sở Sở lên.
Cái ôm này không chỉ ôm Sở Sở mà còn ôm cả sói con trong tay cậu lên.
Gần đây đứa nhỏ đã tăng cân rồi, sói con cũng đang tới tuổi lớn, trọng lượng của hai đứa nhóc cộng lại đè trên cánh tay Đỗ Hoàng Nghị khá nặng.
Nhưng Đỗ Hoàng Nghị là ai, anh là một quân nhân có thể lực rất tốt, dù trọng lượng của Sở Sở cùng với sói con không nhẹ nhưng anh có thể dễ dàng nhấc cả hai đến tận cổng Tần gia. Mặc dù Sở Sở không đón được Vệ Lăng, nhưng có mấy người Đỗ Hoàng Nghị tới cũng rất vui.
Vừa mới bước vào sân, đứa nhóc đã vui rẻ reo lên: “Chị, anh Đỗ cùng với những người khác đã tới rồi.”
Tần Thanh Man nghe thấy giọng nói thì đi ra khỏi bếp, cô không thấy bóng dáng của Vệ Lăng cũng không hề kinh ngạc, rất nhiệt tình nói: “Đỗ đồng chí cùng với những người khác đã tới rồi, mau vào trong nhà ngồi đi, có chuyện gì cứ nói với Sở Sở.”
“Chào em dâu.”
Đỗ Hoàng Nghị cùng với những người khác đều lớn tuổi hơn Vệ Lăng, thế nên gặp Tần Thanh Man không thể gọi cô là chị dâu được.
“Này, mọi người mau vào nhà đi, trong phòng có có hấp bánh bao đấy, nếu mọi người đói thì cứ ăn lót bụng đi, chờ Vệ Lăng về thì chúng ta ăn cơm.” Thái độ của Tần Thanh Man với mấy người Đỗ Hoàng Nghị rất tốt, bọn họ vô cùng vui vẻ.
Trước đây mấy người đã từng ăn cơm ở nhà họ, họ cũng nói rằng sẽ thường xuyên tới nhà họ ăn cơm, nhưng nếu Vệ Lăng không có ở nhà, nhất định bọn họ sẽ không đến.
Đúng mực như vậy nên Tần Thanh Man cũng cảm thấy khá thoải mái.
Ngày thường, lúc Vệ Lăng tới tổng bộ sư đoàn, cô cùng chủ động đưa thêm đồ ăn cho một vài người.
“Em dâu, có cần giúp gì không, chúng tôi đều làm được.”
Đỗ Hoành Nghị đi theo Sở Sở bỏ thịt vào tủ đông, rồi nghiêm túc nói với Tần Thanh Man.
Bọn họ sẽ không ăn không thứ gì.
Từ lúc đi vào sân Tần gia, bọn họ đã biết Tần Thanh Man chuẩn bị rất chu đáo bữa cơm tất niên hôm nay, bởi vì hương vị đồ ăn của nhà họ là thơm nhất ở trong toàn bộ thôn sau.
Tần Thanh Man cũng không khách khí cùng với mấy người, cô giải thích: “Trước hết mấy người vào nhà ăn bánh bao, uống chút nước đi, một lát nữa cho mấy anh đi dọn tuyết trên mái nhà cùng với sân sau.”
Ban đầu những nhiệm vụ này được giao cho Vệ Lăng, nhưng bây giờ Vệ Lăng vẫn chưa về, để cho Đỗ Hoành Nghị cùng với mấy người khác giúp cũng như thế.
“Được rồi, em dâu, chuyện này cứ giao cho chúng tôi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Đỗ Hoành Nghị lấy lại bình tĩnh ở trước mặt Tần Thanh Man.