“Mang về đi.” Tần Thanh Man không từ chối đồ đã đưa tới cửa, mà gọi Hoàng Uyển Thanh phụ giúp cô mang chúng về nhà.
“Cứ… Cứ thế mang về thôi sao?”
Hoảng Uyển Thanh khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cười giải thích: “Có lẽ là những người có quan hệ tốt với nhà tôi ở trong làng gửi tới, bọn họ lặng lẽ mang tới, không thể ồn ào đòi trả lại được, như vậy cũng không cần thiết.
Còn nữa, bọn họ gửi những thứ này vì nghĩ rằng cô đã giúp đỡ bọn họ.
Hồi trước, trong gia đình Trương Hồng Mai, con dâu sinh con xong không có nhiều sữa, cần được ăn cá sông để thúc sữa, khi đó Vệ Lăng nhà cô đã câu được vài con cá lớn, cô tốt bụng chia với nhà họ một ít.
Gia đình Trương Hồng Mai rất biết ơn giúp đỡ của cô, nên đã gửi một ít đậu phụng để thêm vào món ăn tất niên, đây là điều rất bình thường.
Tần Thanh Man còn đoán một trong những sọt tre này là do Tam Oa Tử gửi tới.
Cô đã chăm sóc cho gia đình Sơn Oa Tử, Vệ Lăng lại coi trọng vóc dáng của Sơn Oa Tử, hắn đã đồng ý sau này sẽ tuyển cậu ta vào quân đội, gia đình Sơn Oa Tử rất nhớ chuyện nhà họ giúp đỡ, ngày thường cũng không hề nói gì, hôm nay là ngày vui lén mang đồ tới cũng là chuyện tất nhiên.
Mặc dù Hoàng Uyển Thanh không nghe cô giải thích cụ thể nhưng cũng đoán được là do thân thiết gửi tới, nên gật đầu mang mấy sọt tre vào trong bếp.
Tất cả nguyên liệu đều rất tươi mới, không cần phải bảo quản, có thể dùng trong cơm tất niên tối nay.
Tần Thanh Man trở về phòng bếp nấu cơm tất niên với Hoàng Uyển Thanh, Sở Sở dẫn theo sói con vui vẻ chạy đến phía Truân Khẩu.
Hôm nay là ngày 30 cuối năm, trẻ con ai cũng ở lại phụ việc trong nhà, hoặc là đói ngồi chờ được ăn thịt, thế nên quãng đường cậu chạy tới Truân Khẩu không gặp bất kỳ đứa trẻ nào, trong lòng có hơi tiếc nuối.
“Đô Đô đừng chạy lung tung, nếu chạy nhanh quá tao ném mày đi đấy.”
Sở Sở rón rén nhìn về phía tổng bộ sư đoàn xxx, lại phát hiện ra suy nghĩ của sói con không đồng nhất với mình nên dừng lại, nhưng sói con không dừng lại mà tiếp tục chạy về phía tổng bộ sư đoàn.
Ở sở sư đoàn có thể nhìn thấy Truân Khẩu, nhưng người ta có câu, vọng sơn ngựa chết, nếu muốn chạy tới sư đoàn sở thật, cậu dùng chân chạy trên đất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ.
Sở Sở chỉ tính tới Truân Khẩu để đón Vệ Lăng, chứ không định chạy tới trụ sở sư đoàn thật.
Nhìn thấy phản ứng của sói con, đứa nhóc liền hét lên.
Căn bản sói con không thèm để ý tới tiếng quát của Sở Sở, vẫn vui vẻ mà chạy, đuôi sói còn vẫy vẫy như chó con đang hưng phấn.
Sở Sở nhìn đuôi sói con như vậy, lại nhớ tới lần trước mình tới tổng bộ.
Lúc đó cậu hét sói con cũng không nghe lời, nó đã chạy thẳng tới chỗ làm việc của Vệ Lăng, còn phá hoại công việc của hắn.
Nghĩ tới đây, Sở Sở không khỏi rùng mình một cái.
Đừng nói hôm nay sói con lại chạy đi tìm Vệ Lăng? Chẳng lẽ nó lại định phá hỏng công việc của Vệ Lăng sao? Nhớ lại lần trước bị phạt, Sở Sở liền nhấc chân chạy nhanh theo sói con.
Trong miệng không ngừng uy hiếp, “Đô Đô, nếu hôm nay mày dám làm chuyện xấu, nhất định tao sẽ trừ khẩu phần ăn của mày, tao cam đoan.”
“Ngao ô ô –”
Không biết là cố ý hay trùng hợp, nhưng Sở Sở vừa uy hiếp, thế mà nó lại trùng hợp kêu to một tiếng.
Chẳng khác gì âm thanh vui vẻ cực kỳ.
Sở Sở bị tiếng kêu sung sướng của sói con làm cho nổi giận, buộc dây thừng, lần sau nhất định phải dùng dây thừng trói sói con lại.
“Ồ, đây chẳng phải là Sở Sở hay sao?”
Thời điểm Sở Sở đang chạy gấp, thì một giọng nói mang theo ý cười đột nhiên truyền tới, sau đó cậu nhìn thấy ba người Đỗ Hoàng Nghị.
Mặc dù trong đám người không thấy bóng dáng của Vệ Lăng nhưng Sở Sở cũng quen biết Đỗ Hoành Nghị, cậu chưa kịp chào hỏi đã hét lớn: “Anh Đỗ, mau bắt lấy Đô Đô, Đô Đô muốn chạy tới tổng bộ sư đoàn.”
Đúng lúc sói con chạy tới trước mặt Đỗ Hoàng Nghị và những người khác, ba người Đỗ Hoàng Nghị vô thức cúi xuống tóm lấy sói con.
Sói con đang chạy cực kỳ vui vẻ, nhưng mắt thấy Đỗ Hoàng Nghị cùng với những người khác đang muốn tóm mình, chỉ cảnh giác chưa tới nửa giây sau đó tránh đi.
Bởi vì hành động này mà nó cũng dừng lại.
Sói con nghiêng đầu nhìn đám người Đỗ Hoàng Nghị.
Trên người mấy người này có rất nhiều hơi thở, vô cùng hoảng loạn, hơi thở mấy người này rất quen thuộc.
“Đô Đô, đừng tới sư đoàn, Vệ Lăng không có ở đó, hắn đi trấn trên rồi.” Đây không phải lần đầu tiên đám người nhìn thấy Đô Đô, biết Đô Đô là sói con, hơn nữa bọn họ mặc kệ sói con có hiểu tiếng người không vẫn giải thích một câu.
“Tại sao anh rể lại đi thị trấn?”
Sở Sở chạy tới sau, lúc này đã thở không ra hơi, vừa ôm sói con vừa kinh ngạc hỏi.
Hôm nay là tết nguyên đán, anh rể không vội về nhà mà còn lên đó làm gì?
Đỗ Hoàng Nghị cũng đoán được chuyện gì, nhưng anh không thể trả lời Sở Sở được, anh chỉnh lại chiếc mũ lộn xộn của đứa nhóc: “Chuyện này em phải hỏi anh rể em, chúng tôi không thể nói cho em biết được.”
“Được rồi.” Sở Sở cũng không cần phải có được đáp án từ đám người Đỗ Hoàng Nghị, cậu bế sói con còn đang giãy dụa lên, mời ba người họ, “Anh Đỗ, anh Tả, anh Viên, chị em đã nấu xong cơm rồi, đang chờ mấy người đó.”
“Được, đi về thôi.”