“Chị, khi nào anh rể mới về?”
Sở Sở đã lau xong tất cả cửa kính, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Thanh Man và hỏi, cậu vừa mới mặc áo bông chạy loanh quanh ở trong sân, chờ mãi không thấy Vệ Lăng liền quay lại.
Sở Sở biết mình không được cảm lạnh, nếu không ăn tết nguyên đán cũng không vui.
Tần Thanh Man nhìn vào đôi mắt trong veo của đứa trẻ, cô cũng không biết chính xác khi nào Vệ Lăng mới về, nhưng hôm nay hắn đã hứa sẽ về sớm.
Cô đưa tay nhéo hai má ngày càng đầy đặn của Sở Sở, Tần Thanh Man nói, “Chắc chắn A Lăng sẽ về nhà.”
“Được rồi.”
Sở Sở không ghét Tần Thanh Man véo mặt mình, mà cậu còn rất vui vẻ.
Trước đây mặt cậu rất gầy, cố véo cũng chẳng ra thịt, nhưng bây giờ véo nhẹ cũng thấy có thịt, đây chính là công lao của chị cậu cùng với anh rể.
Sở Sở nghĩ ngợi một chút, sau đó nói với Tần Thanh Man, “Chị, em đi Truân Khẩu để đón anh rể.”
Việc nhà cậu đã làm xong hết rồi, cứ ở nhà mãi cũng chán, nên cậu đành chạy đi xa để đón anh rể.
“Được, nhưng em nhớ trông chừng Đô Đô, đừng để nó bắt nạt trẻ con, cũng đừng để nó đánh nhau với chó săn. Tần Thanh Man biết Sở Sở đang nghĩ gì, cũng không giữ cậu lại mà đồng ý với đề nghị của cậu.
“Chị yên tâm đi, em sẽ trông chừng Đô Đô.”
Sở Sở bảo đảm với Tần Thanh Man.
“Được rồi, ăn bánh bao hấp rồi hãng đi, đừng để bị đói.” Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở rồi gọi Hoàng Uyển Thanh tới ăn cơm trưa.
Thật ra bọn họ thường ăn cơm tất niên vào buổi trưa.
Cao Sơn Đồn nằm ở vùng biên cương phía Đông Bắc, mùa đông mặt trời lặn rất sớm, buổi chiều chưa tới bốn giờ trời đã tối, nên họ ăn cơm tối rất sớm, ăn tất niên cũng sớm hơn.
Nhưng hôm nay có nhiều người tới để ăn tất niên, nhưng họ phải làm việc tới chiều mới đến đây được, nên Tần Thanh Man đã đổi ăn cơm tất niên thành buổi tối.
Dù sao tối ăn cơm tất niên sớm hay muộn cũng không quan trọng.
Hơn nữa, cơm tối giao thừa ở các nơi trên cả nước tầm năm sáu giờ tối mới bắt đầu.
Thế nên Tần Thanh Man mới thay đổi, buổi trưa hôm nay cô chỉ hấp nhiều bánh bao, không phải là cơm tất niên, nhưng bánh bao có thịt, so với những gia đình khác vẫn tốt hơn.
Ba người ăn bánh bao để lót dạ sau đó lại bận rộn với công việc.
Sở Sở mang theo sói con đến Truân Khẩu để đón Vệ Lăng, Tần Thanh Man cùng với Hoàng Uyển Thanh lại nấu những món chính của cơm tất niên.
Có rất nhiều món hầm nên rất mất thời gian, không thể rời mắt được.
“Thanh Man, kỹ năng nấu ăn của chị tốt thật đấy, cho dù em chưa được ăn nhưng ngửi mùi đã biết tết năm nay tới nhà chị là quá đúng.” Hoàng Uyển Thanh đã được hướng dẫn nhóm lửa một cách chuyên nghiệp.
Lực của lửa hoàn toàn đáp ứng được yêu cầu của Tần Thanh Man.
Có thể nói là tiến bộ không ít.
Lúc đầu cô mới tới đây, còn chẳng nhóm được lửa.
Tần Thanh Man là đầu bếp, Sở Sở cùng với Hoàng Uyển Thanh chỉ phụ giúp một chút, nên cô là người bận rộn nhất hôm nay, còn có những nồi hầm với nhiều món khác nhau.
Móng giò om là không thể thiếu.
Người đời sau có một cái tên rất mỹ miều để gọi món này, tay bắt tiền.
Tần Thanh Man cũng không quy tắc của các món ăn ngày tết Trung Hoa trong thời đại này. Có lẽ nó cần mang theo ý nghĩa tượng trưng cho tương lai, thế nên cô chỉ chuẩn bị những món ăn tất niên dựa theo thế hệ sau.
“Chị ơi.”
Tần Thanh Man vừa mới mở nắp nồi nhìn con ngỗng lớn đang sôi sùng sục, đã nghe thấy tiếng gọi dồn dập của Sở Sở.
Tiếng gọi này không giống như Vệ Lăng về, mà giống như đang bối rối.
Thế nên cô nhanh chóng đặt nắp nồi xuống rồi đi ra khỏi bếp.
Tần Thanh Man đi ra, Hoàng Uyển Thanh cũng tò mò đi ra, lửa trong bếp đã được kiểm soát, không cần phải trông nữa.
Tần Thanh Man đi ra khỏi bếp, bên ngoài không có gì khác thường, Sở Sở cũng nhìn thấy cô, cậu đang đứng ở cổng đối diện với cô không ngừng nhảy nhót, sau đó Tần Thanh Man mới phát hiện ra nguyên nhân vì sao Sở Sở lại gọi mình.
Trong sân nhà cô, có mấy sọt tre nhỏ đã được mở ra xếp thành hàng.
Sọt tre không lớn nhưng chất rất nhiều đồ, mặc dù đứng xa nhưng Tần Thanh Man vẫn nhìn thấy thứ gì ở trong đó.
Không phải thứ gì quá đáng giá nhưng rất chu đáo.
“Chị, em không biết ai để lại đây.”
Sở Sở thấy Tần Thanh Man đi tới thì nhỏ giọng giải thích, thậm chí còn ngoái lại nhìn ra ngoài cổng.
Ngoài cửa không có một bóng người, ai cũng tất bật chuẩn bị cơm tất niên.
Ống khói ở mọi nhà đều tỏa khói trắng nghi ngút, mùi pháo hoa thoang thoảng khắp nơi.
“Thanh Man, có người đưa đồ tới nhà chị sao?” Hoàng Uyển Thanh ngạc nhiên nhìn mấy cái sọt tre ở trên sân. Cô thấy bên trong có đậu phụ, trứng, bắp cải, củ cải.
Tuy toàn là đồ ăn trong nhà nhưng phải trồng mới có được.
Tần Thanh Man nhìn sọt đậu phụ đoán chắc nó được gia đình Trương Hồng Mai ở trang trại đưa tới, bọn họ muốn cho một món ăn đơn giản nên không gọi cô.
Nói không chừng những sọt tre khác cũng như thế.