Tần Thanh Man nhìn Hoàng Uyển Thanh trầm mặc thì không nói gì nữa, lại bận rộn làm đồ ăn tết.
Nội tâm của Hoàng Uyển Thanh lại không bình tĩnh như vậy.
Trước đây cô rất tin mình sẽ gả cho Tề Vệ Anh, nên mới vượt ngàn dặm xa xôi để tới đây, nếu năm đó chỉ là câu nói đùa, hoặc là Tề Vệ Anh còn không nhớ nổi cô là ai thì sau này cô phải làm sao?
Đột nhiên Hoàng Uyển Thanh thấy do dự.
Thật ra, hôm nay Tần Thanh Man hỏi Hoàng Uyển Thanh, trước đây bố mẹ cũng đã hỏi Hoàng Uyển Thanh, Hoàng Uyển Thanh chỉ muốn giữ lời hứa thuở nhỏ mà bỏ qua rất nhiều hiện thực.
Đây là lí do cô do dự khi bị Tần Thanh Man hỏi hôm nay.
Tần Thanh Man biết tại sao Hoàng Uyển Thanh lại do dự vì câu hỏi này, bởi vì Hoàng Uyển Thanh ngày hôm nay không phải là Hoàng Uyển Thanh ngây thơ trước đây.
Tâm trí và hoàn cảnh bất đồng, nhìn nhận một chuyện cũng sẽ khác đi, đây là lý do tại sao cô lại hỏi cô ấy chuyện này.
“Anh rể, anh rể–”
Lúc trong bếp chỉ còn lại tiếng xèo xèo của các món ăn đang sôi, trong sân vang lên tiếng reo vui vẻ, nghe kỹ một chút còn nghe thấy tiếng tru vui vẻ của sói con.
Hình như Vệ Lăng đã về rồi.
Chủ nhà trở lại, cả chủ và khách đều được chào đón.
Thế nên Vệ Lăng được chào đón long trọng nhất, Hoàng Uyển Thanh đang phụ trong bếp cũng đi ra ngoài sân.
Ba người Đỗ Hoành Nghị nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh thì vô cùng ngạc nhiên.
Họ không có khả năng nghe nhạy bén như Vệ Lăng, nếu Hoàng Uyển Thanh không ra khỏi phòng bếp có khi họ chẳng biết được cô đang ở Tần gia.
Trong ba người, chỉ có Đỗ Hoành Nghị quen biết Hoàng Uyển Thanh, nên có thể nói chuyện với Hoàng Uyển Thanh, thế nên Đỗ Hoành Nghị chào Hoàng Uyển Thanh, “Đồng chí Uyển Thanh.”
Tuy anh không biết Vệ Lăng đã nhận Hoàng Uyển Thanh làm em gái, nhưng anh biết Hoàng Uyển Thanh có quan hệ rất tốt với Tần Thanh Man, thế nên cũng không gọi cả họ lẫn tên của Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh vẫn nhớ Đỗ Hoành Nghị, cô mỉm cười chào hỏi với Đỗ Hoành Nghị, sau đó lịch sự gật đầu về phía Tả Cao Bằng với Viên Hướng Dương, mặc dù Tần Thanh Man chưa giới thiệu cả hai bên nhưng người có thể tới Tần gia ăn cơm, đều là người có quan hệ thân thiết.
“Đây chính là Hoàng Uyển Thanh, em gái nuôi của tôi.”
Vệ Lăng vừa xuống xe đã bế Sở Sở lên, thuận tiện giới thiệu Hoàng Uyển Thanh với những người chưa gặp cô, là Tả Cao Bằng, Viên Hướng Dương.
“Đồng chí Uyển Thanh.”
Tả Cao Bằng cùng Viên Hướng Dương bắt chước Đỗ Hoành Nghị chào Hoàng Uyển Thanh.
“Uyển Thanh, hai người này, một người tên Tả Cao Bằng, một người tên là Viên Hướng Dương. Họ đều là đồng đội của tôi ở sư đoàn xxx, em có thể coi họ là anh, nếu có chuyện gì thì cứ nhờ họ giúp đỡ.”
Vệ Lăng đã nhận Hoàng Uyển Thanh, đương nhiên sẽ không để cô chịu thiệt thòi.
“Chào ba anh ạ.”
Hoàng Uyển Thanh được Tần Thanh Man dạy rất nhiều thứ, nghe Vệ Lăng nhắc nhở liền gọi ba người là anh.
Những người có thể để Vệ Lăng nhắc như vậy, đều là những chiến hữu có quan hệ không tồi với Vệ Lăng, ba người này cũng là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.
Ba người Đỗ Hoành Nghi được gọi là anh, cả ba đều đỏ mặt lên.
Lớn như vậy rồi, ngoại trừ người trong nhà, bọn chưa bao giờ xưng anh em với cô gái nào.
Thế nên cả ba người đều vô cùng vui vẻ tươi cười.
“Vào nhà đi, tôi thấy trong sân được dọn dẹp nhiều rồi, mọi người mau vào nhà sưởi ấm, thời tiết này đứng sơ ý, kẻo cảm lạnh đấy.”
Tần Thanh Man thấy mọi người hòa thuận vui vẻ, liền gọi tất cả vào đại sảnh.
Đồ ăn của bữa tất niên đã làm gần xong, quá lắm một tiếng nữa có thể ăn cơm.
“Thanh Man, đừng vội, em làm việc của mình đi, để anh dẫn Sở Sở cùng với bọn họ dán câu đối ở trong nhà.” Vệ Lăng thấy nhiều người như vậy, không gọi cô là vợ nữa mà lịch sự gọi tên.
Tần Thanh Man vẫn bận rộn ở trong bếp, cũng không để ý trong nhà chưa treo câu đối, nghe Vệ Lăng nói vậy liền gật đầu nói, “Sáng nay em đã nấu cháo gạo nếp cho Sở Sở, dùng để dán câu đối cũng được.”
Khu vực nông thôn, mọi đời đều dùng những lương thực dính để làm đồ dán, không cần phải mua keo dán.
Nói thẳng ra, đôi khi keo dán còn không ăn bằng vật tự làm.
“Anh rể em đi lấy cháo.”
Sở Sở nghe Tần Thanh Man nói vậy, vội chui khỏi lòng Vệ Lăng, chân ngắn tũn chạy vào đại sảnh.
Sói con cũng đang quanh quẩn dưới chân Vệ Lăng, thấy Sở Sở chạy vào đại sảnh, nó cũng chạy theo.
Ba người Đỗ Hoành Nghị biết Tần gia muốn dán câu đối nên đã chủ động lật xe của Vệ Lăng.
Hoàng Uyển Thanh cũng không muốn quấy rầy Vệ Lăng với Tần Thanh Man, chào hỏi xong liền về phòng bếp để canh lửa.
Thế nên chỉ còn Vệ Lăng ở với Tần Thanh Man.