Ánh mắt Ngụy Lăng tập trung trên mặt Tần Thanh Man, hắn đưa tay vuốt mấy sợi tóc rũ trên má ho Tần Thanh Man, dịu dàng nói: “Vợ à, em vất vả rồi.” Hắn vẫn chưa vào bếp cũng ngửi thấy mùi nồng nàn của đồ ăn, thế đã biết hôm nay Tần Thanh Man vất vả như thế nào.
“Có Uyển Thanh phụ giúp, không vất vả lắm.” Tần Thanh Man thấy mọi người đang không chú ý tới mình với Vệ Lăng liền dụi dụi mặt vào lòng bàn tay Vệ Lăng.
Đây là cử chỉ nhỏ bé của vợ chồng, cũng là cách thể hiện tình yêu thầm kín.
“Vợ à, đám người sư trưởng khả năng sẽ tới sớm một chút.” Nói xong, Vệ Lăng dơ tay nhìn đồng hồ, lại nói thêm: “Ba giờ nhà chúng ta ăn cơm tất niên, nếu đám người sư trưởng chưa tới thì chúng ta ăn trước, rồi để lại thức ăn cho họ.”
“Được.”
Tần Thanh Man đồng ý với quyết định của Vệ Lăng, dù không nhìn thời gian nhưng cũng biết chẳng mấy sẽ tới ba giờ.
“Em đi xào rau, xào xong là đến giờ đấy thôi.”
Tần Thanh Man nhỏ giọng nói với Vệ Lăng về sắp xếp của mình.
“Ừm, vợ à, không cần xào quá nhiều đồ ăn đâu, để lâu sẽ nguội.” Vệ Lăng cố hết sức giảm vất vả cho Tần Thanh Man.
“Không sao, có bếp lửa, nếu thừa có lửa giữ ấm sẽ không bị nguội.”
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng làm vậy để cô đỡ mất công, nhưng hôm nay cô không mệt chút nào, hơn nữa đây là lần đầu tiên Vương Thừa Bình cùng với những lãnh đạo khác tới nhà họ ăn cơm, đương nhiên phải hoành tráng hơn một chút.
Vệ Lăng cẩn thận nhìn Tần Thanh Man, thấy hôm nay tinh thần cô rất tốt, hắn khẽ gật đầu.
“Anh rể, cơm nhão tới rồi đây.”
Giọng Sở Sở vang lên, cùng lúc đó đứa nhỏ bưng cái nồi lớn ra ngoài.
Đỗ Hoành Nghị chạy tới cầm lấy cái nồi lớn trong tay Sở Sở, “Em mang cả cái nồi ra luôn sao?” Anh cười trêu chọc Sở Sở.
“Trời lạnh, bột nhão dễ đông lại, dùng nồi cho tiện, nếu đông thì lại bỏ vào bếp hâm nóng để dùng tiếp.” Sở Sở không biết Đỗ Hoành Nghị đang trêu mình, cậu nghiêm túc giải thích.
“Sở Sở nhà ta thật là thông minh.”
Đỗ Hoành Nghị không biết xấu hổ trêu chọc Sở Sở.
“A Lăng, đại sảnh có bánh bao nóng, nếu đói thì anh ăn lót dạ đi.” Tần Thanh Man nói với Vệ Lăng rồi mới vào bếp.
“Vợ à, anh biết rồi, em mau về đi, bên ngoài rất lạnh.”
Vệ Lăng cầm tay Tần Thanh Man sau đó buông ra.
Vợ chồng hai người rất tự nhiên, cũng tế nhị, nhưng không biết tại sao Đỗ Hoành Nghị cùng với mấy người xung quanh đều đỏ mặt.
Sau khi nhìn Tần Thanh Man trở về phòng bếp, Vệ Lăng nhanh chóng mang theo câu đối.
Nếu chỉ có hắn cùng với Sở Sở thì một lúc mới dán xong, nhưng có đám Đỗ Hoành Nghị ở đây, hắn chỉ đạo mỗi người dán một chỗ.
Vị trí trước cửa là do hắn với Sở Sở dán, mấy người Đỗ Hoành Nghị thì dán ở đại sảnh, bếp, có cả cửa sổ của phòng phía Đông, phòng phía Tây.
Bận rộn mất một lúc, các câu đối trong Tần gia đều được dán xong.
Dán câu đối màu đỏ, không khí ngày tết càng thêm sung túc.
Vệ Lăng không chỉ mua câu đối còn mua cả mấy cái đèn lồng đỏ, làm bằng tre, bên ngoài phủ giấy đỏ, lúc thắp lên sẽ có không khí ngày lễ hơn, không giống như đèn lồng băng.
Treo đèn lồng lên, Vệ Lăng không vội thắp nến ở bên trong lên, đợi tới tối mới thắp.
“Anh rể, đây là lần đầu tiên nhà em treo đèn lồng đỏ, đẹp quá đi.”
Sở Sở ngước nhìn cổng ngoài sân và những chiếc đèn lồng đỏ dưới hiên, híp mắt cười vui vẻ, cậu từng ghen tị với những nhà có đèn lồng đỏ treo trong thôn, năm nay có Vệ Lăng, nhà cậu cũng treo đèn lồng đỏ.
“Từ giờ trở đi, năm nào nhà chúng ta cũng treo đèn lồng đỏ.”
Nhìn thấy đứa nhóc hạnh phúc, Vệ Lăng dơ tay nhéo mặt nó.
Từ lúc mặt Sở Sở đầy đặn hơn một chút, hắn cùng với Tần Thanh Man đều thích nhéo mặt đứa nhỏ.
“Anh rể, nhéo mặt vui lắm sao?” Sở Sở không ghét bị Vệ Lăng nhéo mặt, ngược lại còn đưa mặt tới gần hơn.
Cậu thích gần gũi với người nhà.
“Véo được đấy, tôi cũng muốn véo.”
Mấy người Đỗ Hoành Nghị thấy Vệ Lăng thân thiết với Sở Sở, bọn họ cũng ngứa tay muốn véo mặt đứa trẻ, véo mặt đứa nhóc công nhận rất thoải mái, mềm mại trơn trượt, còn mềm hơn cả đậu phụ.
“Không được, không cho mấy anh véo.”
Sở Sở nhìn thấy Đỗ Hoành Nghị cùng những người khác vây quanh mình, cậu vội vàng che mặt lại, vừa chạy vừa cười lớn.
Sói con cũng nhảy cẫng lên ở phía sau muốn hòa vào cuộc vui.
“Này, náo nhiệt quá, chúng tôi không tới muộn đấy chứ?”
Sân Tần gia đang nào nhiệt vô cùng, đột nhiên có giọng nói dễ nghe từ ngoài cổng vang lên.
Vương Thừa Bình cùng với những người khác đã tới.
Bởi vì năm nay tới Tần gia ăn tất niên, mấy lãnh đạo bọn họ quyết định để cấp phó thay họ đón tết cùng với quân sĩ, phải tạo điều kiện cho họ làm việc chăm chỉ mới đúng?
Hoàng Hưng Nghiệp không còn giữ chức vụ trưởng đầu bếp trong nhà ăn cũng tới.