Bữa cơm tất niên của nhà họ Tần vô cùng nhộn nhịp và vui vẻ, vốn dĩ Tần Thanh Man còn có chút khách sáo đối với mấy vị lãnh đạo trong sư bộ như Vương Thừa Bình, nhưng sau một bữa cơm tất niên, mọi người đều đã trở nên quen thuộc với nhau hơn, hai bên đã đều có thể hòa hợp như người trong nhà.
Cơm nước no nê, thời gian cũng đã trôi đến lúc 9:00 giờ, vào giờ này, mấy người Vương Thừa Bình và ủy viên chính trị Trương phải chuẩn bị quay trở về sư bộ.
Còn về phần ba người Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng, bọn họ không tính về vào tầm này, mà muốn ở lại chờ ăn bữa sủi cảo vào sáng sớm hôm sau xong rồi mới đi, dù sao thì đồn Kháo Sơn cũng cách sư bộ khá gần, mấy người họ chỉ cần đi bộ một lúc là đã có thể tới nơi rồi.
Lúc mấy người Vương Thừa Bình rời đi, mọi người đều đi theo tiễn bọn họ ra cổng nhà.
Tần Thanh Man vốn dĩ còn định tiễn bọn họ ra tận cổng đồn, nhưng đã bị Vương Thừa Bình ngăn lại, mấy người bọn họ cũng không phải các cô gái trẻ tuổi, đâu đến nỗi cần phải có người đưa tiễn như vậy, Vương Thừa Bình vỗ vỗ vai Vệ Lăng, lại nói mấy câu chúc Tết với Tần Thanh Man, sau đó bốn người mới cùng nhau rời đi.
Tiễn người xong, mấy người Tần Thanh Man mới quay vào trong nhà.
"Vợ ơi, em không cần làm, để bọn anh làm cho."
Vệ Lăng ngăn cản Tần Thanh Man đang thu dọn bát đũa, rồi dẫn mấy người Đỗ Hoành Nghị đi nhà bếp để dọn dẹp.
Phòng bếp đã được Tần Thanh Man dọn dẹp qua một lượt lúc nấu cơm, bọn họ chỉ cần rửa sạch bát đũa, rồi đợi lát nữa gói sủi cả là được.
Sở Sở cũng rất tích cực đi theo giúp đỡ.
Mặc dù đã chín giờ, nhưng cả năm chỉ có một ngày 30 Tết, vì vậy vẫn nên để cho đứa nhỏ cố nhịn cơn buồn ngủ lại hỗ trợ làm việc.
Nhiều thêm ba nguồn lao động từ đám người Đỗ Hoành Nghị, căn bản là không tới lượt Sở Sở phải động tay.
Sở Sở dứt khoát đứng ở trong bếp chỉ cho mấy người Đỗ Hoành Nghị biết sau khi rửa sạch bát đũa thì nên đặt ở đâu, những thứ cần dùng đang để ở chỗ nào.
Thu dọn bát đũa xong xuôi, Vệ Lăng lấy bột mì ra để chuẩn bị nhào bột.
Đón Tết mà, nhà bọn họ cũng phải ăn một bữa thật xa xỉ, cũng không cho thêm những thứ khác vào trong bột mì, mà là bột mì trắng tinh được làm hoàn toàn từ lúa mạch.
Nhào bột xong, Vệ Lăng bắt đầu băm nhân thịt để gói sủi cảo.
"Lão Vệ, đại đoàn trưởng nhắn lại, nhớ mang về cho bọn họ một ít sủi cảo nhé." Đỗ Hoành Nghị trông thấy Vệ Lăng băm nhân thịt liền nhanh chóng nhắc nhở một câu, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình đi tới tủ lạnh lấy thêm chút thịt mang về phòng bếp.
Lời của anh ấy trên thực tế là có dụng ý khác, mượn danh nghĩa mang sủi cảo cho mấy người Vương Thừa Bình, để mưu cầu thêm lợi ích cho bản thân.
Đồ ăn của nhà họ Tần thực sự ngon vô cùng luôn, cho dù đã ăn đến no căng bụng thì anh ấy vẫn muốn tham thêm một chút nữa .
Trông thấy hành động của Đỗ Hoành Nghị, Viên Hướng Dương và Tả Cao Bằng cũng không hề phản đối chút nào, thậm chí còn tích cực hưởng ứng.
Hôm nay Vệ Lăng cũng không chê bai ba người Đỗ Hoành Nghị thêm chuyện, rất tự nhiên nhận thịt Đỗ Hoành Nghị lấy tới băm ra thành nhân sủi cảo, đồng thời chia việc cho ba người Đỗ Hoành Nghị mau chóng đi rửa dưa muối với nấm.
Những thứ này lát nữa đều phải cắt nhỏ ra rồi trộn với nhân thịt, cũng sẽ được gói thành sủi cảo.
"A Lăng, nhào thêm ít bột nữa đi, ngoài gói sủi cảo ra, lát nữa có thể gói bánh bao luôn, trời lạnh mà, chỗ nào cũng có thể để được, khi nào ăn thì cho nên rồi hấp là được rồi." Tần Thanh Man không có việc gì cần làm lượn đến phòng bếp xem khung cảnh khí thế ngất trời kia một chút, tiện thể nói một câu để giao việc.
"Anh biết rồi, vợ ơi, lập tức làm ngay đây."
Đối với mệnh lệnh của Tần Thanh Man, Vệ Lăng lúc nào cũng răm rắp nghe theo.
Mấy người Đỗ Hoành Nghị cũng rất nhanh trí, lại đi múc bột mì để nhào bột thêm lần nữa, đối với việc có thể giúp đỡ làm sủi cảo, mọi người đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Làm sủi cảo ngày 30 Tết cần phải có sự tham gia của tất cả thành viên thì mới có được cảm giác đón Tết.
"Đáng tiếc không mua pháo." Tần Thanh Man trông thấy nhóm mấy người đàn ông Vệ Lăng bận rộn làm việc, nhịn không được cảm thán một câu.
Thực ra mà nói, đón Tết ở thời đại này cũng không long trọng như thời hiện đại sau này.
Nguyên nhân chủ yếu là do bốn điều cũ được phá bỏ, quy định mới vừa được thiết lập, những việc giống như cúng bái tổ tiên hay là lễ bái các vị thần trong ngày Tết đều không được phép, có thể dán câu đối, treo đèn lồng đã là những việc có không khí Tết nhất rồi, ở hợp tác xã cung tiêu cũng bán pháo, chỉ có điều rất ít, thông thường người ở nông thôn rất khó tranh mua được với người trong thành phố, bởi vì không chiếm ưu thế về mặt địa lý.
Biết được điều này, Tần Thanh Man cũng không lên hợp tác xã cùng tiêu ở trên thị trấn xếp hàng tranh mua pháo nữa.